Cô khó nhọc đứng lên, nước mắt cứ rơi cô níu vào chiếc bàn, nhìn thẳng khuôn mặt của người đàn ông mà nạt nộ.
" Anh quá đáng vừa thôi. Em chỉ là quan tâm đến vết thương của anh mà thôi, anh lại đẩy em ngã."
" Tôi cần cô quan tâm à?"
" Này, Tần Minh Nguyệt này nói cho anh biết, em quan tâm anh chỉ vì em thích anh, là bởi vì EM THICH ANH." Cô nhẫn mạnh ba chứ "em thích anh" ở cuối câu để khẳng định rằng mình thích anh.
" Tôi...." Còn Vương Sở Minh thì nhất thời ngơ ngác, anh trước kia vốn nghĩ cô chỉ là nhất thời muốn trả ơn nên mới làm như vậy nhưng nào ngờ cô lại thích anh thật sự.
" Nếu anh thấy em phiền thì từ nay về sau em sẽ không đến tìm anh nữa, cũng không thích anh nữa."
Cô vừa nói mà vừa rơi nước mắt, cầm lấy túi của mình cô xoay người tập tếnh rời đi. Vương Sở Minh tiến lên đỡ cô thì bị cô tuyệt tình mà đẩy ra.
"Không cần sự thương hại của anh."
Vừa nói cô vừa rơi nước mắt, mở cửa bước ra ngoài thì gặp đúng Vương Gia Ninh đã định bước vào.
"Sao vậy?" Vương Gia Ninh thấy cô khóc thì liền lo lắng hỏi.
" Chị không sao. Đi trước đây."
"Để em gọi người đưa chị về, chân chị làm sao vậy?" Nhìn xuống chân đang tập tếnh của Tần Minh Nguyệt cô càng lo lắng hơn.
"Không cần đâu, chị lái xe đến đây. Đi trước đây, em vào đi."
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-thieu-phu-nhan-lai-gay-su-roi/3514481/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.