Những người bên ngoài thấy vậy liền vô cùng lo lắng, Hàn Lăng là người lao vào đầu tiên đỡ lấy hai người họ.
Vương Sở Minh cùng Vương Sở Hàn với Thẩm Vũ Thần thấy không yên tâm cũng nhanh chóng chạy vào.
"Anh. Cố gắng lên." Những giọt nước mắt không kiềm được mà cứ thế rơi xuống, giọng Hàn Lăng run rẩy.
"Đ...L... Lăng, đưa.....đưa cha ra ngoài. Mau lên." Hàn Lăng yếu ớt nói với Hàn Lăng.
"Vũ Thần, đưa kim chủ ra ngoài nhanh lên." Vương Sở Hàn với Vương Sở Minh đỡ lấy Hàn Dũng lên vai Thẩm Vũ Thần.
Những tảng đá to nhỏ không ngừng rơi xuống, Thầm Vũ Thần nhanh nhẹn né khỏi những viên đá đó đưa Hàn Dũng thành công ra ngoài. Thật không may, một viên đá rơi chúng vào lưng Hàn Phong, Vương Sở Hàn lập tức nhíu chặt mày, thấy chỗ này sắp sụp đồ Vương Sở Minh cắn chặt răng đánh ngất Hàn Lăng.
"Anh, đi thôi không kịp nữa rồi."
Vương Sở Hàn nhìn người bàn trước mắt, hốc mắt đã đỏ ửng lên.
" Hàn...đi. đi. đi đi. Giúp......giúp....giúp tôi chăm sóc họ." Nói hết ước nguyện của mình, Hàn Phong trút hơi thở cuối cùng. Những giọt nước mắt của Vương Sở Hàn cũng đã không kìm lại được.
Vương Sở Minh vác trên vai Hàn Lăng cúi thấp người trước Hàn Phong thấp giọng.
" Phong ca, xin lỗi."
Sau khi bọn họ vừa thành công ra ngoài cũng là lúc căn cứ của Phi Ứng sụp đồ. Tất cả chìm trong biển lửa. Tất cả bọn họ đều biết, Hàn Phong đã...... không may mắn như họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-thieu-phu-nhan-lai-gay-su-roi/3514478/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.