Chương trước
Chương sau
Lục Tử Dương với Nhiên cũng đã cứu được Hứa Diệp với Tiểu An ra, bọn họ nhanh chóng di chuyển ra các cánh cửa để tìm được lối ra nhưng đã quá muộn. Tất cả các cánh cửa bằng thép có thể chống lại đạn đã được hạ xuống và chúng đều được chốt chặt.

" Cha." Ba anh em Vương Gia Ninh đồng thanh hét lớn khi thấy Vương Thiên Chính bị Thời Phong đá xuống dưới sàn. C

" Thời Phong."

Vương Sở Hàn cùng với Vương Sở Minh ánh mắt tràn ngập lửa giận, họ cùng thời xông lên. Lục Tử Hàng lúc này cũng đã bị thương, Thụy thấy vậy liền tiền lại mặt đầy lo lắng.

" Lão đại, anh chảy nhiều máu quá rồi."

"Đưa cô ấy đi. Gọi cho Nhiếp Viên Thành." Lục Tử Hàng không để tâm đến lời nói của Thụy, hắn càng không để ý đến vết thương của mình đang chảy máu.

" Lão đại, anh không........ .".

" Đưa đi."

Lục Tử Hàng gắt lên. Thụy cũng không nói thêm gì, nhanh chóng tiến đến xem Vương Gia Ninh đang ngất lịm đi trong vòng tay của Thẩm Vũ Thần. Cậu biết lão đại của mình rất cứng đầu nên rất có thể khuyên bảo được.

"Bác cả." Thẩm Vũ Thần đã nhanh chóng giữ lại được Vương Thiên Ngụy khi ông chuẩn bị ngã xuống bể bơi đầy

กล่น kia.



" Nhiếp thiếu, anh còn chưa đến?" Thụy vừa đỡ Vương Gia Ninh từ tay Thẩm Vũ Thần vừa nói chuyện với Nhiếp Viên Thành giọng đầy gấp gáp.

( Đến nơi rồi, chúng tôi đang lắp bom để phá cửa. Mấy cánh cửa này đạn không thể xuyên qua.] Nhiếp Viên Thành giọng cũng không kém phần khẩn trương truyền qua điện thoại.

" Hãy nhanh lên."

"Nhị thiếu, Nhiên quay lại đây. Nhiếp Viên Thành đang ở bên ngoài."

Lục Tử Hàng thấy Hàn Dũng đang bị Thời Phong bóp chặt cổ liền nhân cơ hội gượng dậy, mặt ông ta đầy đắc ý.

" Hàn Dũng là tao đã giúp con mày được lần nữa sống lại nhưng hôm nay tao sẽ cho tất cả chúng mày cùng xuống dưới kia để tạ tội với con tao."

" Nằm mơ."

Nói xong, Lục Tử Hàng lao nhanh về phía trước đạp thẳng vào đầu Thời Phong khiến ông ta đập mạnh đầu vào chiếc ghế. Máu từ trên đầu ông ta không ngừng chảy ra, Thời Phong loạng choạng đứng dậy.

Hàn Phong liền bồi thêm một phát đã nữa khiến ông ta say sẩm mặt mày, anh không ngừng đấm vào mặt ông ta.

" Hàn Phong."



Thẩm Vũ Thần giữ Hàn Phong lại, ngồi xuống bên cạnh Thời Phong đang hấp hối. Một dao đâm thẳng xuống ngực ông ta. Thời Phong trợn tròn mắt, run rẩy giơ tay lên rồi nhắm chặt mắt lại.

Một tiếng nổ lớn vang lên khiến cả cái căn cứ rung chấn. Là Nhiếp Viên Thành phá cửa thành công rồi.

"Lục Tử Hàng."

Lục Tử Hàng thấy dáng hình của Nhiếp Viên Thành trước cửa liền ra hiệu cho Thụy với Lục Tử Dương.

"Mau đi thôi."

Lục Tử Dương hiểu ý liền nhanh chóng đưa Hứa Diệp ra ngoài. Thụy bế trên tay chị dâu mình, lao như con thiêu thân ra ngoài, những người khác cũng lập tức đi ra. Hoàng tiến đến đỡ lấy Lục Tử Hàng đưa hắn ra ngoài. Vương Sở Hàn đưa cha mình ra ngoài sau đó liền tiến đến đỡ lấy Hàn Lăng.

"Bác cả, đi thôi." Vương Sở Minh cũng nhanh chóng đưa Vương Thiên Ngụy rời đi.

" Cha, đi thôi."

Hàn Phong cõng Hàn Dũng đang bị thương nhanh chóng rời khỏi đó. Hai người họ là hai người ra cuối cùng, lúc này bom đã bắt đầu nổ từ bên trong ra ngoài. Tiếng nổ ngày càng gần, sảnh chính bắt đầu lung lắc dữ dội, những con chim ưng liên tục rơi xuống các viên đã cũng không ngừng rơi xuống.

Khi Hàn Phong đưa Hàn Dũng ra gần đến cửa, thì bị một viên đá đập chúng đầu. Do cũng đã bị thương từ trước cùng với bị va đập mạnh nên Hàn Phong lảo đảo ngã xuống.

"Hàn Phong."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.