Chương trước
Chương sau
"Nếu không đi chúng ta sẽ phải đón xác của hai người họ về đấy. Anh, người bị bắt là Diệp với Tiểu An đấy. Họ là bạn của em, em không thể bỏ mặt. Hơn nữa em có đủ sức đánh lại Hàn Phong, đến lúc đó em chờ mọi người chi viện." Vương Gia Ninh giọng đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa.

" Không được. Ninh, như vậy là quá nguy hiểm. Em đừng quên còn có cả Lam, Hắc và Lâm Hi."

Cô đã không thể nào thuyết phục Lục Tử Hàng, hắn biết hai người kia rất quan trọng với cô, họ đều là bạn của cô mà cô lại là một người rất quan tâm, bảo vệ bạn bè của mình nhưng một mình cô đi đến đó chỉ e.......có đi không có về.

"Lục Tử Hàng, em đảm bảo em sẽ bình an trở về. Được không? Hứa Diệp với Tiểu An không chờ được nữa rồi."

Vương Gia Ninh biết Lục Tử Hàng lo lắng cho mình nhưng cô không thể bỏ mặc bạn bè, cô quay sang tha thiết

nan ni han.

"Em sẽ kéo dài thời gian sau đó đợi mọi người đến chi viện cho em. Được chứ?" Cô khẩn thiết quay sang nhìn tất cả mọi người.

Tất cả bọn họ đều im lặng, mạng người rất quan trọng nhưng một mình cô đi là quá nguy hiểm.

"Anh Tử, cầm lấy." Vương Sở Minh cuối cùng cũng đã thỏa thuận với cô. Anh rút trong người ra khẩu súng đưa cho em gái mình.

"Nhưng hứa với anh hai, tuyệt đối không được ra tay bừa bãi, bọn anh sẽ đến đó nhanh thôi. Nhớ kĩ không được ra tay bừa bãi, không được để bản thân bị thương, trong súng chỉ có ba mươi viên đạn."

" Đước."

Nói rồi, cô quay người chạy thẳng ra xe, ngồi vào ghế lái, cô lập tức quay đầu đạp ga phóng quay lại căn cứ Phi Ứng.

"Anh làm gì vậy?" Lục Tử Hàng đưa ánh mắt giận giữ nhìn Vương Sở Minh.



" Sẽ không ai ngăn được con bé, chỉ cần con bé muốn thì có trời cản được." Hàn Lăng thấy Vương Sở Minh im lặng nhìn theo hướng cô đi, anh liền lên tiếng trả lời thay.

"Được rồi, mau chóng đi thôi. Cô ấy đang chờ các người đến chi viện đấy."

Nhiếp Viên Thành vừa sải bước đi vừa nói. Nhũng người khác cũng nhanh chóng lên các chiếc xe còn lại để quay về Nhiếp Hiên Các.

Vương Gia Ninh ánh mắt mang đầy sát khí, cô tiếp tục đạp ga tốc độ lúc này đã đạt tới 250km/h nhưng nó hoàn toàn không có dấu hiệu của sự giảm xuống. Cuối cùng cô cũng dừng lại trước cửa căn cứ của Phi Ưng. Cô lập tức nổ súng bắn hạ hai tên canh cửa.

Cô đằng đằng sát khí tiến vào bên trong, từ bên ngoài truyền đến tiếng nổ vang trời, ngoảnh đầu nhìn lại chiếc xe giờ đây đã chìm trong biển lửa. Xem ra lần này Phi Ưng đúng là muốn mạng của cô thật rồi. Nhưng cô không hề sợ hãi tiếp tục cẩm súng trên tay, cao ngạo tiến vào bên trong.

Xung quanh không lấy một bóng người, vô cùng vắng vẻ, tiến thẳng vào bên trong sảnh chính, đập vào mắt cô là

Hứa Diệp với Tiểu An đang bị nhốt trong một cái lồng sắt. Cô nhíu mày nhìn xuống bên dưới lồng sắt là một cái bể bơi, bên dưới có khoảng chừng bảy con cá sấu.

Cô hoàn toàn kinh ngạc, vừa nãy ở đây không hề có cái bể bơi nào, có lẽ nó là một chiếc bể bơi ẩn, giờ đây đã được hoạt động. Tiểu An thấy cô liền kích động gọi lớn.

" Phu nhân, đừng qua đây."

"Ninh, cậu cẩn thận đó." Hứa Diệp cũng đã nhìn thấy cô.

"Vương tiểu thư." Hắc ngồi trên ghế của giọng nhàn nhạt gọi cô.

"Thả người." Vương Gia Ninh không thèm để ý đến Hắc mà nhìn về phía Hàn Phong đang an tĩnh ngồi trên ghế.

"Nếu không thì sao?" Lâm Hi giọng đầy căm phẫn bước xuống, cô ta sau khi được bác sĩ riêng chăm sóc đặc biệt đã phần nào khỏi hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.