Chương trước
Chương sau
Lời vừa dứt, chiếc xe thứ tư lập tức phát nổ nhưng lần nay không ai bị làm sao cả.

“ Xe số ba không nổ.” Nhiếp Viên Thành khó hiểu lên tiếng.

Mấy người khác cũng đã nhanh chóng tụ lại chỗ của Vương Gia Ninh và Lục Tử Hàng đang đứng.

“ Lão đại, chỉ có xe số một, số hai, số 4, số năm, số sáu, bảy, xe của lão đại và của Nhiếp thiếu có bom.” Hoàng nhanh chóng bẩm báo tình hình.

“ Chưa hết, năm chiếc xe cuối cùng cũng có bom.” Trạch Vũ nhanh chóng chạy đến bổ sung thêm.

Tiếng nổ lớn lần nữa vang lên, lần này là cả xe số năm và sáu đều nổ tung.

“ Còn đứng đây làm gì nữa. Muốn chết hết một lũ à?” Lục Tử Hàng lớn tiếng nói với mọi người sau đó kéo Vương Gia Ninh rời đi xa khỏi những chiếc xe đó.

“ Đi thôi.” Hàn Lăng cũng lên tiếng cảnh báo.

Tất cả bọn họ đều nhanh chóng di chuyển ra khỏi những chiếc xe đang được đặt bom. Bọn họ quay người nhìn lại những chiếc xe cũng là lúc chúng đồng thời phát nổ. Tiếng nổi vang vọng khắp vùng ngoại ô, nó khiến mặt đất trở nên rung chuyển nhẹ. Trước mắt bọn họ là những ngọn lửa rực cháy. Cứ thế năm chiếc Rolls - Royce của Nhiếp Viên Thành và tám chiếc Lục Tử Hàng bị thiêu rụi trong ngọn lửa do bom nổ gây ra.

Ánh mắt của Lục Tử Hàng trở nên độc ác hơn bao giờ hết, hắn chắc chắn sẽ khiến Phi Ưng phải trả giá do bọn họ gây ra.

/reng reng/

/reng reng/

Tiếng điện thoại của Mộ Cảnh Thiên dồn dập vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

{ Mộ.....Mộ.....Mộ Cảnh Thiên.] Giọng nói run rẩy của Thẩm Giai Giai truyền đến từ đầu dây bên kia.

“ Giai Giai, Giai Giai, làm sao vậy?” Mộ Cảnh Thiên thấy cô không nói lên lời liền có chút khẩn trương.

Thẩm Vũ Thần thấy nghe thấy tên em gái mình cũng liền trở nên lo lắng.

“ Giai Giai, con bé là sao vậy?”

“ Giai Giai, có chuyện gì vậy?” Mộ Cảnh Thiên tiếp tục lặp lại câu hỏi của mình.

( D.....Di.....Di.....Diệp với T¡.....Tiểu An, bị...mấy người hôm trước bắt đi rồi.)

Cô cố gắng kiềm chế bình tĩnh nhưng không tài nào làm được, vừa nói cô vừa khóc nấc lên.

“ Gì cơ? Mấy người hôm trước? Giai Giai , giờ em đang ở đâu vậy?” Mộ Cảnh Thiên cuối cùng cũng biết được tình hình. Anh nhanh chóng hỏi vị trí của cô.

Vương Gia Ninh nhìn thấy biểu hiện của Mộ Cảnh Thiền cũng đoán được đã có chuyện không hay xảy ra. Tất cả bọn họ cũng dồn trọng tâm chú ý vào cuộc điện thoại của Mộ Cảnh Thiên.

[ E.....Em....Em đang ở nhà. Bọn.....Bọn...Bọn họ vào đây bắt Diệp với Tiểu An đi rồi. M....Cảnh Thiên, em sợ.) Thẩm Giai Giai tiếp tục khóc nấc lên. “ Giai Giai, em xem xung quanh còn người không?” Mộ Cảnh Thiên nghe thấy cô nói sợ liền không còn mấy bình tĩnh.

{ Không...Không có.] Cô đưa mắt đảo xung quanh căn nhà, xác nhận đám người kia đã không còn ở đây.

“ Được, vậy em nhanh chóng chạy ra sân sau của biệt thự, ở......."

Mộ Cảnh Thiên đang định nói gì đó nhưng ngay lập tức dừng lại, đưa mắt nhìn lên Lục Tử Hàng xác nhận gì đó. Lục Tử Hàng biết được Mộ Cảnh Thiên đang định nói gì liền gật đầu đồng ý.

“ Thẩm Giai Giai, em bình tĩnh và nghe cho kĩ đây.”

“ Bây giờ em nhanh chóng chạy ra sân sau của biệt thự, ở bồn cây bên tay trái, hàng gạch số 5, viên gạch thứ 7 và nhấn vào đó.”

Mộ Cảnh Thiên nhận được sự đồng ý của bạn mình, liền hướng dẫn cô trốn đi.

Bên này, Thẩm Giai Giai cố gắng trấn tĩnh bản thân, nghe theo sự chỉ dẫn của Mộ Cảnh Thiên nhanh chóng chạy ra sân sau, tìm hàng gạch số 5 ở bồn cây bên trái.

{ Cảnh Thiên, viên gạch nào vậy?]

“ Viên số 7. Ấn vào đó.” Mộ Cảnh Thiên nhận được tín hiệu của cô liền lập tức phản hồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.