Chương trước
Chương sau
Cẩu Ích Dương và nhóm của Tề Lâm cũng chú ý đến tên này, không nói gì lập tức lao đến chắn trước Trần Mặc, giơ tay đẩy cậu ra sau lưng: "Mày là ai? Có biết đây là trường học không, ai cho mày vào đây?"

"Đúng đấy, mày quay cái gì hả?"

Nhất là Cẩu Ích Dương, ấn tượng ban đầu của cậu về Trần Mặc là từ lần xuất hiện trên trang nhất tin tức với một chút bí ẩn về thân thế. Khi đó, sự kiện cậu được tìm lại đã xuất hiện trên tin tức suốt mấy ngày, nên phản ứng đầu tiên của Cẩu Ích Dương là chắc người này lại đến vì chuyện đó.

Người quay phim bị nhóm thanh niên mang đầy khí thế thù địch này làm cho sợ hãi.

Cậu ta vội vàng giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi chỉ đến để chào hỏi trước."

"Không sao." Trần Mặc gạt mấy người phía trước ra, cậu đã đoán được phần nào, nhìn người quay phim: "Trường đồng ý cho anh vào à?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Người đàn ông cao lớn liên tục gật đầu, nói: "Là cái đơn mà cậu đã ký trước đó, dùng cho mục đích quảng bá và giáo dục. Tôi là người quay hình cho cậu lần này, tôi tên là Trương Bưu."

"À, chào anh." Trần Mặc chào đơn giản, khi thấy biểu cảm của người quay phim vừa giãn ra, cậu lại đột nhiên nói thêm: "Tôi nhớ là trường có nói rằng chương trình này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của học sinh."

"Đúng vậy."

Trương Bưu không phủ nhận: "Chúng tôi chỉ đơn giản ghi lại những khoảnh khắc hàng ngày của các em, ví dụ như cảnh học trên lớp, sắp xếp thời gian rảnh, bình thường các em cũng sẽ không để ý đến tôi đâu. Tôi chỉ chào hỏi để các em biết là quá trình quay đã bắt đầu thôi. Có thể sau này sẽ có một số buổi phỏng vấn, nhưng tất cả đều dựa trên sự đồng ý và lúc các em có thời gian rảnh. Chương trình sẽ kéo dài nửa tháng, chúng tôi cũng cần phải gom góp thêm một ít tư liệu nữa."

Quả nhiên sau khi giải thích xong, người quay phim lập tức biến mất.

Nhưng học sinh cũng đều biết, Sở Giáo dục đang thực hiện một bộ phim tài liệu ngắn tại trường, và những học sinh được chọn đều là những người xuất sắc nhất, chẳng hạn như học sinh lớp 12 nhắm tới các trường top đầu như Thanh Hoa và Bắc Đại, hoặc các học sinh lớp 10 mới nhập học đầy kỳ vọng. Lớp 11 có hai người, xuất hiện nhiều nhất là Trần Mặc và Dương Thư Lạc.

Lý do cả hai được chọn là vì thân thế đặc biệt và bởi cái gọi là số phận không khiến họ khuất phục trước cuộc sống, từ góc độ khích lệ tinh thần.

Ngoài ra, Trần Mặc còn được gắn với danh hiệu "ngựa ô".

Ngoài những nhân vật chính, phim tài liệu quảng bá này cũng sẽ quay thêm những cảnh toàn cảnh như lớp học, sân trường.

Vì thế, kể từ ngày hôm đó, Trần Mặc nhận ra mọi người xung quanh bắt đầu có phần kiểu cách hơn.

Ví dụ, Cẩu Ích Dương ngày nào cũng gội đầu.

Những người ngồi hàng trước trong lớp, từ đầu tới cuối ngồi thẳng lưng không cong chút nào.

Các nữ sinh thì lén thoa son dưỡng mỗi khi tan học.

Trần Mặc đôi lúc thấy buồn cười.

Mấy ngày liên tiếp, cậu không cảm thấy gì nhiều, thỉnh thoảng có hơi không thoải mái khi thấy ống kính nhắm vào mình, nhưng vì Trương Bưu ít xuất hiện, gần như là vô hình, Trần Mặc cũng coi như không có anh tồn tại.

Cho đến khoảng một tuần sau.

Dù đi đâu, Trần Mặc cũng cảm thấy có người đang nhìn mình, thậm chí cả khi ra khỏi trường vào cuối tuần, cậu cũng không tránh được.

Ban đầu cậu nghĩ rằng đó chỉ là cảm giác.

"Cảm giác gì chứ." Cẩu Ích Dương vừa nhìn điện thoại vừa do dự nói: "Chắc cậu... nổi tiếng rồi?"

Trần Mặc cầm lấy điện thoại và phát hiện rằng bộ phim tài liệu của Sở Giáo dục không phải chỉ quay cho có. Họ đã hợp tác với nền tảng công cộng của kênh giáo dục và định kỳ đăng tải những video ngắn khích lệ tinh thần. Mấy tập gần đây đều về trường Nhất Trung, đặc biệt có một chuyên mục mới mang tên — "Trường Nhất Trung Nhuy Thành, Nơi Nuôi Dưỡng Những Người Theo Đuổi Ước Mơ".

Cái tên nghe cũng khá là đàng hoàng.

Tập đầu tiên là cảnh một nam sinh lớp 12 học đến mức vò đầu bứt tóc.

Phần bình luận phía dưới cũng hài hước không kém.

[Nhất Trung Nhuy Thành à, đúng là trường đỉnh, tỉ lệ đỗ đại học hàng năm cao đến đáng sợ.]

[Cậu chàng này chắc đang nghĩ, mau nổ tung đi thế giới này!!!]

[Cách mà người ta hói đầu là đây.]

[Nói đùa thì nói đùa, nhưng thật sự, năm lớp 12 đến giờ vẫn là cơn ác mộng của tôi. Dù sao thì cũng cố gắng lên, tất cả nỗi đau bây giờ đều xứng đáng.]

...

Ví dụ như một buổi chiều đẹp trời, khi cô học sinh lớp 10 ôm sách đi qua con đường rợp bóng cây.

Phần bình luận cũng rất đa dạng.

[Tuổi thanh xuân mà không bao giờ có thể quay trở lại.]

[Nếu mà tôi trông như thế này, chắc không đến mức tốt nghiệp bao năm rồi vẫn còn độc thân.]

[Tranh thủ mà tận hưởng cuộc sống đi, trước khi bắt đầu những ngày khổ luyện của năm lớp 12.]

Về chuyện tại sao tài khoản dưới quyền kênh giáo dục lại có phong cách không nghiêm túc như vậy, Cẩu Ích Dương giải thích: "Thực ra kênh của họ trước đây từng sản xuất một bộ phim tài liệu rất nổi tiếng, ghi lại quá trình rèn luyện đặc biệt của một lớp học lớp 12. Cậu có biết cuối cùng có bao nhiêu người trong lớp đó đỗ vào Thanh Hoa và Bắc Đại không? Mười lăm người, quá khủng đúng không? Nhưng xem bộ phim tài liệu đó, người ta cảm thấy vô cùng áp lực và đau đớn. Giờ thì họ đổi mới rồi, tìm cách tiếp cận khác, cậu xem lượt xem này, vượt qua không ít tài khoản nổi tiếng luôn."

Việc Cẩu Ích Dương nói Trần Mặc nổi tiếng không phải không có lý do.

Bởi vì trong tập mới nhất, cậu đã xuất hiện.

Tập này là phần tổng hợp nhỏ của chuyên mục, mỗi người đều có một phần xuất hiện.

Video dài một phút rưỡi, nhưng Trần Mặc chỉ xuất hiện chưa đầy mười giây.

Dù sao thì các nhân vật chính khác đều hoặc đang học rất chăm chỉ, hoặc tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Cuộc sống của Trần Mặc rõ ràng không phù hợp với chủ đề của chuyên mục, vì vậy ở phần đầu cậu không được xuất hiện riêng mà video cuối cùng của cậu cũng rất ngắn.

Cảnh đầu tiên là gương mặt Trần Mặc khi bị Trương Bưu quay cận, trông lạnh lùng và dữ tợn.

Sau đó, bối cảnh lại thay đổi hoàn toàn.

Khi Trần Mặc xuất hiện, hoặc là cậu nằm úp mặt xuống bàn học, hoặc là cầm cốc giữ nhiệt uống nước với vẻ thẫn thờ.

Kết quả là, phần bình luận bùng nổ.

[Có ai để ý thấy một người trong video này có vẻ rất khác biệt không?]

[Chắc là học sinh cấp 3? Sao trông như đang dưỡng lão vậy?]

[Tôi đếm ngược mà xem, gương mặt ở giây thứ ba mươi bảy kia chẳng phải là mẫu lý tưởng của tôi thời cấp 3 à? Ánh mắt lạnh lùng đó thật sự hấp dẫn.]

[Chuyên mục này nên quay thêm về cậu ấy, đúng là lãng phí nhân tài.]

[Cậu chàng này có một khí chất phản kháng lại sự khích lệ, buồn cười ghê. Mấy người chọn cậu vì gương mặt đúng không?]

Lượt xem của tập này liên tục tăng vọt.

Sau đó, thậm chí còn có một vài người tự nhận là "người trong cuộc" lên mạng tiết lộ.

[Dưỡng lão cái gì, đây là trùm trường Nhất Trung, một cú đấm đủ để đưa bạn vào viện.]

[Chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là từ mức trung bình của lớp vọt lên vị trí thứ chín toàn khối, ừm, chẳng có gì nổi bật.]

[Chính xác, chỉ một mình cậu ta mà có thể khiến trường thay giáo viên toán xuất sắc nhất của lớp chuyên, chỉ vậy thôi.]

...

Có cảm giác như đang trong một cuộc vui của những kẻ nổi loạn.

Sự nổi tiếng này thậm chí còn khiến cấp trên của nền tảng chú ý.

"Đây là một điểm nóng." cấp trên khẳng định.

Nhưng người phụ trách chuyên mục lại tỏ ra áy náy: "Học sinh này không phù hợp."

"Có vấn đề gì sao?" Cấp trên không khỏi thắc mắc: "Chúng ta đâu phải là nền tảng tin đồn giật gân gì, một khi đẩy cậu nổi tiếng, trở thành đại diện tiêu biểu của học sinh cấp 3, cộng thêm năng lực của bản thân, không phải cậu sẽ có lợi rất nhiều cho kỳ thi đại học và việc chọn trường sao?"

Người phụ trách vẫn lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Thật sự không được, có người đã nhắc nhở rồi. Cứ quay cậu ấy như bình thường, đừng tô vẽ gì thêm cho cậu ấy."

Khi cấp trên biết người nhắc nhở là nhà họ Tịch, họ lập tức từ bỏ.

Chỉ nói: "Đáng tiếc. Đã muốn im lặng như vậy, tại sao còn đồng ý tham gia chương trình này?"

"Ông không biết đâu." người phụ trách nói: "Học sinh này có một số biến cố trong cuộc sống. Người giới thiệu chúng ta với Nhất Trung cũng chính là thành viên nhà họ Tịch đang học ở Nhất Trung. Chắc là cậu ấy có quan hệ khá tốt với Trần Mặc. Nhân cơ hội này đã nhắc nhở chúng ta rằng Trần Mặc từng bị dư luận nhấn chìm, và bây giờ, để công chúng biết đến cậu ấy trong một bối cảnh như thế này thì sẽ phù hợp hơn."

Cấp trên rõ ràng rất quen thuộc với nhà họ Tịch, nhanh chóng hiểu ra vấn đề và cười: "Biết chọn nơi nhờ vả đấy, mượn tay chúng ta để mở đường cho bạn mình. Quan hệ không chỉ khá, mà có lẽ là rất tốt."

Người phụ trách cười theo: "Thôi thì chúng ta chuyển sang đẩy mạnh người khác. Học sinh tên Dương Thư Lạc này phản hồi cũng không tệ, lại rất hợp tác."

Cấp trên xem xét một lúc.

Ngay lập tức, họ đặt bốn chữ "Ngôi sao tương lai" làm chủ đề, và chỉ đạo tập trung khai thác về học sinh tên Dương Thư Lạc này.

Trần Mặc không biết rằng điều này đã xảy ra.

Cậu cũng không biết rằng từ khoảnh khắc này, con đường của Dương Thư Lạc, tưởng chừng như không khác gì so với kiếp trước, đã bắt đầu chệch hướng hoàn toàn.

Cậu chỉ mơ hồ đoán ra ý đồ của Tịch Tư Yến khi cậu đề nghị cậu tham gia hoạt động này, qua những ánh mắt thiện chí và lời trêu chọc xung quanh.

Còn mục đích ban đầu của Trần Mặc, chỉ đơn giản là vì cậu biết mình đã mượn truyền thông để làm lệch hướng sự phiền toái từ Trần Kiến Lập. Vào lúc này, không tham gia còn bị động hơn cả việc tham gia.

Cậu không thích cảm giác đó.

Quá trình quay phim vẫn tiếp tục.

Cuối cùng, vì độ nổi tiếng quá cao, Trần Mặc được cắt riêng ra một tập và đưa lên nền tảng.

Tựa đề: "Có lẽ vẫn còn một cuộc sống trung học khác".

Tập này chỉ xoay quanh một mình cậu.

Ban đầu, Trần Mặc đội chiếc mũ len màu xanh lam, ngồi xổm bên vệ đường, cắn cây kẹo mút như thể đang thèm thuốc lá, với dáng vẻ có phần lơ đãng.

Nhưng cậu chợt thấy điều gì đó, nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cũng híp lại.

Nụ cười đó là khi cậu khoác vai bạn bè, thỉnh thoảng buông vài lời cà khịa.

Là khi cậu cuộn tròn người như quả bóng, làm bài tập đến mức lạnh quá phải rụt tay vào trong tay áo, rồi bật dậy đấm người khi bị bạn bè trêu chọc.

Là ly trà cúc luôn hiện diện trên bàn, là những bài thi mà ai cũng nghĩ rằng "đại ca trường" không bao giờ làm, nhưng thực tế cậu vẫn hoàn thành cẩn thận.

Là những giáo viên bộ môn, nhất là cô giáo dạy toán mới, liên tục khuyên cậu tham gia thi đấu, nhưng lần nào cũng bị cậu viện lý do rồi lảng tránh.

Tự do và thực tế, phô trương và kín đáo, lịch sự và bất cần.

Những đặc điểm tưởng chừng đối lập này, bạn đều có thể thấy ở Trần Mặc.

Lần này, cậu xuất hiện trước công chúng với dáng vẻ như thế.

Không phải là một "hình mẫu vươn lên từ nghèo khó."

Càng không phải là thiếu gia bị bỏ rơi của một gia đình giàu có, mọi người chẳng mấy quan tâm cậu mang họ gì, chỉ biết rằng cậu tên là Trần Mặc.

Khi Trần Mặc đang trở nên nổi tiếng, ở một góc khác, không ít người trong trường thi đấu vật lý đã bỏ cuộc vì không chịu nổi áp lực.

Hầu hết đều cảm thấy áp lực quá lớn.

"Anh Yến." một nam sinh cùng ký túc xá nhưng khác trường, không nhịn được hỏi người đang ngồi trên ghế đọc sách tiếng Anh: "Hôm nay lại có hai người nữa bỏ cuộc, cậu không có cảm giác gì sao?"

Tịch Tư Yến gấp sách lại: "Nếu mỗi người bỏ đi tôi đều có cảm giác thì tình cảm của tôi phải phong phú đến nhường nào."

Câu nói này không khiến người khác cảm thấy lạnh lùng.

Bởi lẽ tất cả những người ở đây đều là đối thủ của nhau, huống chi Tịch Tư Yến vốn chỉ coi trại này như một bệ phóng, để tiếp tục tiến xa hơn với tư cách một thiên tài xuất chúng.

"Tôi sắp phát điên rồi, tôi thấy mình không phù hợp với con đường thi đấu chút nào." nam sinh nằm trên giường than thở, rồi tiếp tục: "Các cậu có xem video tổng hợp về cuộc sống trung học đang rất hot gần đây không? Trong đó có một người tên là... à đúng rồi, Trần Mặc. Các cậu xem chưa? Tôi cũng muốn sống buông thả như cậu ấy."

Câu nói này khiến bầu không khí vốn căng thẳng trong ký túc xá trở nên huyên náo.

"Tôi có xem rồi, hình như cậu ta cũng khá giỏi đấy, tôi thấy có người nói cậu ta đứng trong top đầu của khối."

"Người như cậu ấy có tâm lý rất vững, thực ra cậu ta còn phù hợp với thi đấu hơn chúng ta, đúng là một người có bản lĩnh."

Nghe đến đây, có người quay lại nhìn Tịch Tư Yến.

"Anh Yến, cậu ta không phải học sinh trường Nhất Trung sao? Cậu có biết cậu ta không?"

Bị nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, Tịch Tư Yến chỉ chống tay vào đầu, mỉm cười: "Biết."

"Ôi trời, kể nghe đi, cậu có quen thân không?"

Ánh mắt Tịch Tư Yến lướt qua chiếc điện thoại đang đặt ở góc bàn, trên màn hình không ngừng nhấp nháy những tin nhắn từ người khác.

"Cũng chỉ là quen biết bình thường, không liên lạc gì cả." cậu trả lời, rồi lật úp điện thoại lại.

Và cũng dập tắt luôn sự tò mò của mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.