Hôm đó ở Thánh Thảo Đường, rất đông người đến để được gặp thầy Bàng.
Giữa hàng loạt tiếng kêu đau "đau đau đau","nhẹ chút, nhẹ chút", "thôi đủ rồi, đừng làm nữa" từ những bệnh nhân chưa gì tâm lý đã sợ hãi, người học trò nhỏ tuổi nhất đang bận rộn phụ giúp thầy thuốc đã nhận ra một bệnh nhân đặc biệt.
Cậu ta chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ học sinh.
Trên đầu gối cậu có dấu hiệu bị đau xương khớp do chấn thương nặng.
Bành lão nói, sau khi thuốc được nung trên bề mặt da và châm cứu các huyệt đạo, người này có lẽ là người có phản ứng mạnh nhất trong số các bệnh nhân hôm nay. Thật đáng tiếc, từ đầu đến cuối, phản ứng mạnh mẽ nhất của cậu chỉ là bàn tay nắm chặt tay vịn, nổi gân xanh.
Mồ hôi lạnh lấm tấm từ trán xuống xương quai xanh, trong một khoảnh khắc quay đầu, vô tình chạm vào eo bụng của người luôn đứng sau lưng cậu ta. Sau khi chịu đựng được khoảng thời gian khó chịu nhất, lúc quay lại, khuôn mặt cậu đã hồi phục lại như cũ.
Cậu học trò nhỏ ngạc nhiên hỏi thầy: "Đó chẳng phải là cháu của ông Tịch sao? Sao lại ở đây?"
"Người ta đi cùng bạn học mà."
Cậu học trò nhỏ nghĩ bụng, đương nhiên là con thấy rồi. Điều cậu ngạc nhiên là, cậu ta và người bạn học này có vẻ khá thân, điều đó khiến người ta không khỏi ngạc nhiên. Dù gì thì cậu đã vài lần theo thầy đến nhà ông Tịch, khi gặp người thanh niên trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-that-song-lai-bat-dau-duong-sinh/3703824/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.