“Haha…thật đúng là. Bạch Thù, chúng ta gặp qua vô số lần, không nghĩ rằng em lại không có chút ấn tượng nào với tôi, thật khiến người ta thất vọng mà.” Kỳ Liên cúi đầu, giống như thực sầu não.
“Ách…”
“Tôi thích em ba năm, không biết em có nhớ hay không, từ khi em đến trong trường có rất nhiều thứ thay đổi…” Kỳ Liên dần lâm vào hồi tưởng: “Khi đó, thời tiết rất đẹp, tôi còn nhớ em mặc một cái váy dài màu đỏ, tóc xoăn dài tới thắt lưng, bọ dáng em có chút kiêu căng, một mình tự xách hành lý đi tới khu day học. Tôi lúc đó khẳng định em không biết đường, nhưng em lại kiêu ngạo không muốn hỏi người khác khiến tôi cảm thấy rất buồn cười liền chủ động đi tới giúp, lúc đến dưới lầu kí túc xá các em, em nhanh chóng nói cảm ơn rồi chạy thoát, một chút thành ý cũng không có. Bởi vì số lần tôi đến trường cũng không nhiều cho nên không quá để ý, kết quả lần nữa gặp lại là giữa học kỳ, em là tân sinh viên năm nhất đi tham gia chọn lựa người chủ trì hoạt động, em có biết công việc này chỉ tuyển từ năm hai trở lên? Nhưng tôi tin tưởng em, cho em qua, đương nhiên, tôi biết lấy tướng mạo cùng năng lực của em cũng có thể thông qua. Em…”
Nghe xong Kỳ Liên nói liên mien, đem cô trôi ngược theo dòng chảy của quá khứ, Bạch Thù nhất thời liền 囧.
Bởi vì cô không ngờ hội trưởng thần bí hội Thần Long Kiến Thủ lại thầm mến cô, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phuc-hac-san-vo-yeu/2928351/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.