Chương trước
Chương sau
Nói đến hai nhân vật chính của sự kiện này – Bạch Thù và Lí Tô Mặc, trên người tuy hỗn độn một mảnh, nhưng lại không thấy chật vật chút nào. Nhất là Bạch Thù, ngược lại là vui rạo rực đứng một bên xem diễn, người đến nhìn cũng không ít, vở diễn này khiến không ít người bàn tán to nhỏ.

Lại nói đến Lusa, bởi vì lời nói sắc bén của Kỳ đại thiếu gia, trong lòng tuy hiểu rằng cho dù có làm nũng với Lí Tô Mặc cũng chẳng có lợi ích gì, nhưng vẫn như trước không chịu từ bỏ ý định, không ngừng kêu: “A Mặc, A Mặc.”

Trên mặt Lí Tô Mặc ngược lại xuất hiện vẻ phiền chán, nhưng rất nhanh sau đó lại biến mất.

Lusa thấy Lí Tô Mặc như trước không tỏ vẻ gì, mà Kỳ thiếu bên cạnh cô ta lại luôn bày ra vẻ mặt châm chọc, cô ta giờ phút này sao lại chật vật đến thế? Bị đả kích nặng nề, cô ta nức nở ra tiếng, ôm mặt hướng tới cửa chính chạy đi.

Chậc chậc…Lí Tô Mặc này thật là lãnh huyết vô tình a…bạn gái của hắn vì hắn mà trở nên đanh đá chua ngoa, kết quả lại không khiến hắn vui được nửa điểm. Người này thật không có tình người, vẫn là Kỳ thiếu tốt hơn, cô cũng anh ta tuy quen không lâu, nhưng anh ta lại vì cô mà trút giận. Bạch Thù trong lòng cảm khái, càng nhìn càng thấy Kỳ thiếu thật thuận mắt.

Sau khi Lusa biến mất, mọi người cảm thấy ở đây cũng chẳng còn chuyện gì liền tản ra, người cần đi thì đi. Nhưng mà bọn họ đi là một chuyện, còn bọn họ có hay không còn để ở đây một con mắt, một cái lỗ tai thì có trời mới biết. Dù sao bản lĩnh mà bọn họ không thiếu chính là dỏng tai lên nghe chuyện bát quái. ╮(╯_╰)╭

Từ đầu tới cuối, người không tỏ vẻ gì – Lí Tô Mặc, lấy từ trong túi ra một cái khăn tay rồi chậm rãi lau, sau đó nói với Kỳ Liên: “Kỳ Liên, tớ đi trước đổi quần áo.”

Trước khi đi, Lí Tô Mặc còn ý vị thâm tường liếc nhìn Bạch Thù một cái, hại Bạch Thù cả người run rẩy, bởi cái loại cảm giác này giống như bị sói nhìn thẳng, thật là lạnh cả sống lưng!

Nhưng mà đến bây giờ Bạch Thù mới biết được, Kỳ thiếu tên gọi là Kỳ Liên. Thầm nghĩ, cái tên này cũng không tính là khó nghe, ít nhất so với tên cô nghe vẫn hay hơn nhiều.

Kỳ Liên đi đến trước mặt Bạch Thù, dùng giọng điệu vô cùng thân thiết nói: “Bạch Thù, em đang nghĩ cái gì vậy?” Ngữ khí thân thiết như vậy, tựa như hai người là đôi tình nhân lâu năm.

Mà một bên, biên tập Trần Sâm cùng Siren tỷ đã muốn hóa đá. Nếu gió điều hòa ở đây lớn hơn một chút, có thể hai nhân vật này liền hy sinh, thật sự hóa thành tro bay đi mất.

Nhưng mà Siren tỷ là ai? Là người có năng lực tái sinh kinh hoàng! Rất nhanh, Siren tỷ lấy lại tinh thần cùng Kỳ đại thiếu gia nói chuyện: “Thật sự là có mắt như mù, nguyên lai là Kỳ thiếu, hân hạnh hân hạnh!”

“Hân hạnh.”

“Haha…quên tự giới thiệu.” Siren tỷ cười tủm tỉm lấy ra danh thiếp: “Tôi là giám đốc hạng mục đài truyền hình, cũng là người chịu trách nhiệm chuyên mục ‘Mục tiêu và khoảng cách’…”

Bạch Thù quay đầu, cảm thấy chất lỏng trên mặt bắt đầu dinh dính: “Kỳ Liên, tôi đi toilet một chút.”

“Tôi đi cùng em.”

Bạch Thù không biết nói gì, cô đi toilet, anh ta đi theo làm gì?

Kỳ Liên là không muốn cùng bà cô chồng này tiếp tục nói chuyện, cho nên lúc Bạch Thù nói muốn đi khỏi đây, từ miệng anh ta giống như có phản xạ nói: “Tôi đi cùng em.”, đến lúc anh ta phản ứng được, tuy cảm thấy ngượng nhưng mà so với việc nhiều lời cùng Siren tỷ, anh ta vẫn chấp nhận. Vì thế, Kỳ Liên đối với Siren tỷ thành thật có lỗi, không đợi Bạch Thù cự tuyệt, anh ta liền lôi kéo Bạch Thù hướng toilet mà đi.

Siren tỷ phía sau dù có bình tĩnh mấy cũng không tránh khỏi trợn to mắt, nếu ánh mắt là đao kiếm, một cái liếc măt có thể cắt đi một miếng thịt người, Bạch Thù hiện tại hẳn đã trở thành đống thịt vụn.

Quần áo cũng không tính là quá ẩm ướt, dùng khăn tay lau cũng nhanh khô, nhưng mà mặc trên người vẫn cảm thấy khó chịu. Bạch Thù nhìn mình trong gương, mím môi một chút, sau đó cười một cái liền đi ra.

Kỳ Liên đứng ở hành lang chờ cô, khi thấy bóng dáng Bạch Thù xuất hiện, anh ta cười với Bạch Thù, nụ cười chói lọi lộ cả răng nanh trắng tinh khiến Bạch Thù nhìn có chút ngây ngốc.

“Bạch Thù, số điện thoại của em là số mấy?”

“A…điện thoại tôi nửa năm trước bị trộm, cho đến bây giờ vẫn chưa mua cái mới…”

“Vậy số điện thoại phòng ngủ?”

“Phòng ngủ không có điện thoại thì làm sao có số?”

“Vậy bình thường em liên lạc với cha mẹ thế nào?”

“Cha mẹ tôi mất rồi.”

“Thực xin lỗi, tôi không biết.”

Bạch Thù nhún nhún vai: “Chuyện xảy ra đã mấy trăm năm trước, đã không sao rồi, anh cũng đừng bày ra bộ dạng đó.” Sinh tử vô thường, ai cũng không thể đoán trước được điều gì.

Mi tâm anh ta nhăn lại, lại nói: “Có giấy bút không?”

Bạch Thù gật đầu, lấy từ trong túi xách ra giấy ghi chú, đưa tới tay anh ta. Chỉ thấy anh ta viết vài chữ, rồi sau đó đưa lại cho cô.

Chữ viết của Kỳ Liên đẹp lắm, Bạch Thù thầm than chữ viết cùng bề ngoài con người thật giống nhau.

Trên tờ giấy, tên của anh ta, số di động, số hòm thư, số MSN đầy đủ mọi thứ. Vì thấy Bạch Thù mặt nhăn mày nhíu: “Kỳ Liên, tôi không có số di động, cũng không có số MSN.”

Nghe thấy lời này làm Kỳ Liên lảo đảo một cái: “Cũng không sao, chúng ta cũng có thể liên hệ qua hòm thư.”

Hòm thư, cô mấy trăm năm rồi chưa dùng đến thứ này, quay sang hỏi: “Chẳng lẽ anh không có số chim cánh cụt sao?”

“Chim cánh cụt?”

“Chính là QQ, không phải là anh không biết đấy chứ?”

Kỳ Liên bày vẻ mặt hèn mọn nhìn cô: “Tôi không cần biết nó.”

Ôi trời ơi…đầu năm nay thật nhiều nhân vật khủng bố nha! Chim cánh cụt thì sao chứ, hữu dụng, công năng tốt, hơn nữa phần động quần chúng đều sử dụng! Anh ta dựa vào cái gì mà khinh thường chim cánh cụt?! Bạch Thù trong lòng nổi giận, vì thế ấn tượng về Kỳ Liên trong cô giảm xuống không ít.

“Dù sao, tôi cũng chỉ dùng chim cánh cụt để nói chuyện phiếm.” Ý tứ là anh xem rồi làm thế nào thì làm đi!

Kỳ Liên vội vàng nói: “Aiz…vậy cho tôi xin số đi, dùng để liên lạc cùng em, như thế nào?”

“Lúc thêm tên tôi nhớ viết rõ tên ra, còn không tôi không thêm người xa lạ.” Nói xong, Bạch Thù lấy tờ giấy khác, viết số chim cánh chụt đưa cho anh ta.

Kỳ Liên cẩn thận cất lấy: “Chúng ta ra ngoài bữa tiệc ăn chút gì đó?”

Bạch Thù gật đầu, Siren tỷ cũng chưa nói là được phép đi, cô có thể đi sao? Đương nhiên là chỉ có thể ra ngoài kia ăn cái gì đó thôi! Thở dài, nghĩ lại một màn vừa rồi, Bạch Thù liền hỏi: “Anh cùng Lí Tô Mặc kia quen biết sao?”

“Phải, là em vợ của anh họ.” Kỳ Liên gục đầu xuống, trên mặt biểu tình khó nắm bắt, thanh âm nói chuyện cũng có chút khinh thường nhưng không khiến người nghe có cảm giác gì không đúng.

“Em vợ của anh họ? Vậy anh họ của anh là ai?” Bạch Thù tất nhiên là không phát hiện Kỳ Liên khác thường, nghi hoặc hỏi tiếp.

“Cố Sung Túc.”

Bạch Thù lúc này mới phát hiện, Kỳ Liên trước mắt này không chỉ là một cậu ấm nhà giàu mà còn là con ông cháu cha.

“Nhưng mà anh họ tôi là anh họ tôi, tôi là tôi.” Anh ta cười hớ hớ làm loạn tóc Bạch Thù.

Bạch Thù có chút không được tự nhiên, dù sao từ trước tới giờ cũng chưa cùng người đàn ông quen biết nào thân mật như lúc này: “Anh làm gì vậy?”

“Tôi hả? Có làm gì đâu?”

“Anh…”

“Haha…”

“Anh làm sao nhận ra tôi?” Tôi đối với anh nửa điểm ẩn tượng cũng không có!

“Tôi so với em lớn hơn một chút, tháng sáu năm nay tốt nghiệp. Năm trước liên hoan, tôi cùng bạn cùng nhau chuẩn bị.”

Bạch Thù suy nghĩ một chút, giống như có ấn tượng, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng: “Không phải anh muốn nói với tôi rằng, anh là hội trưởng giấu mặt hội Thần Long Kiến Thủ gì kia nhé?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.