Cánh tay Thường Nhạc hơi duỗi ra, không khí xung quanh ngày càng dung hòa với hắn, Thường Nhạc cảm giác bản thấy bản thân đã không còn ở trong cơ thể nữa.
Âm nhạc và thân thể hòa hợp. Trong chớp mắt Thường Nhạc bắt đầu chuyển động, thân hình như tinh linh màu đen đang tung bay, thân thể hắn di chuyển rất nhanh, cũng rất có tiết tấu.
Vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, hai loại phương thức hoàn toàn khác nhau lại xuất hiện một cách kì diệu. Sự hấp dẫn tràn đầy trên người Thường Nhạc, động tác vô cùng vững chắc.
Trong chớp mắt mọi người đang vui vẻ ở xung quanh đều dần ngừng lại. Vũ đạo của Thường Nhạc đã tác động sâu sắc tới họ.
Bước chân Thường Nhạc bước lên rồi lại lùi xuống, xoay vòng. Mỗi động tác đều vô cùng hoàn mỹ, phối hợp với âm nhạc khiến người ta có cảm giác hưởng thụ rất tuyệt vời.
- Lão đại thật trâu bò quá đi.
Tiểu Bảo cũng ngây ngốc đứng đó, hồi lâu mới lên tiếng phá vỡ không khí này.
- Mọi người cùng nhau nhảy múa đi. Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà mị, thân hình khẽ xoay tròn, động tác càng lúc càng nhanh.
Mọi người quan sát rồi dần dần học theo cách của Thường Nhạc và bắt đầu nhảy múa.
Những người trong vũ trường cũng bắt đầu điên cuồng hô lên.
- Vũ đạo của thằng nhãi này cũng tạm được, nhưng vẫn còn thua vũ đạo chân chính một khoảng xa, mày cũng đừng vội khoe khoang. Giọng nói của một thằng nhóc mặc đồ đỏ vang lên khiến không khí trên sàn nhảy ngưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538452/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.