Khó trách đột nhiên khi Tiểu Bảo tới cổng lại đột nhiên trốn đi, cảm thấy cô rõ ràng đã chuẩn bị chịu tội, nụ cười trên mặt Thường Nhạc ngưng lại.
- Ôi, đây mà cũng gọi là tiền lễ sao?
Cái người được gọi là cô đột nhiên kỳ quái kêu lên.
Mẹ của Huyễn Linh thiếu chút nữa là hôn mê, con gái của mình tìm cả nửa ngày cuối cùng lại dẫn về một tên siêu nghèo, đúng là mất mặt quá.
Huyễn Linh cũng tỏ vẻ cổ quái, người này có thể từ dưới biển bay lên trời, hơn nữa còn có mấy thủ hạ rất là phong cách, cái xe kia tuy có hơi nát một chút, nhưng cũng coi là tạm được.
Tại sao làm cả nửa ngày lại không có tiền!
Trong túi áo hẳn là có tiền đi, Thường Nhạc vẫn là lần đầu tiên rơi vào tình trạng xấu hổ như thế này, hắn sờ túi áo
- Fuck!
Tiền trong túi áo khẳng định cũng bị Tiểu Bảo mượn gió bẻ măng rồi!
- Nhóc, không phải là mày đến ăn chực uống chứ đấy chứ?
Bỗng nhiên một tên xấu xí lạnh lùng cười nói.
- Đúng, hắn ta không phải là đến ăn chực uống chực đấy chứ?
Những người khác được nhắc nhở, lập tức hiểu ra, đều chỉ vào mũi Thường Nhạc nói:
- Đánh cái tên lừa đảo này, đánh cái tên lừa đảo này!
Thường Nhạc choáng váng, thân thể ốm yếu của nhóm người trước mắt này bổ nhào về phía hắn, nếu mấy bà cô đó là cao thủ thì một quyền của hắn có thể đánh bại được cả một đám.
Nhưng đối phó với mấy người này cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538310/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.