Bạch Ngọc Thuần chạy trước, Tần Minh đuổi theo sau.
Làng đại học tập trung nhiều trường đại học liên kết, khu vực giữa có một công viên nhỏ và hồ nhân tạo. Bạch Ngọc Thuần chạy đến bên bờ hồ nhân tạo, do chưa ăn trưa nên hết sức thật, cô cắn môi dựa vào lan can.
Bạch Ngọc Thuần lo lắng cuống cả tay chân: "Anh đừng qua đây, anh qua nữa là tôi nhảy đấy."
Tần Minh thở hổn hển, nhìn cô gái đã vắt nửa người qua lan can mà đâm bực, trông anh giống thủ dữ lắm à?
Tần Minh thấy cô ấy chán sống nên cũng tức, cái hồ sâu mét rưỡi này chết đuổi được? Cô trêu tôi đó à.
Anh quở: "Cô nhảy đi, có giỏi thì nhảy đi, không nhảy là cờ hồ."
Bạch Ngọc Thuần cắn môi nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn lại nhìn Tần Minh tiến lại gần mình hơn. Cô nghĩ đến cái anh này đuổi theo đòi tiền nãy giờ, trong khicô vẫn đang bị thúc nợ nặng lãi, mẹ cô đang đợi cô đưa cơm trong bệnh viện và bỗng trào dâng cảm xúc bị thương. "Nếu phải nhảy xuống hồ anh mới tha cho tôi vậy tôi nhảy." Viền mắt Bạch Ngọc Thuần trào nước mắt, cô xoay người nhảy, cô nhảy xuống thật.
Tần Minh cả kinh chạy vội qua bắt cổ tay Bạch Ngọc Thuần.
Tần Minh kéo Bạch Ngọc Thuần lên trong tình hình nguy cấp, vòng tay ôm trọn cái eo thon gọn của cô, cả hai ôm nhau qua lan can. "Ối!" Bạch Ngọc Thuần thốt khẽ mặt mũi đỏ ửng như quả cà chua. Lần đầu tiên cô bị đàn ông ôm mạnh thế này, bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/219799/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.