“Bà ta.” Tần Minh muốn nói gì đó, nhưng người đã chết, đang nằm ở nhà tang lễ rồi, anh cũng không thốt ra lời được.
Rõ ràng người nhà họ Lâm biết rõ bí mật của Tần Minh nguy hiểm thế nào.
Nhà họ Lâm đã suy tàn, để xây dựng lại thung lũng trùng độc và trả cho xong món nợ, họ đã nợ Tần Minh hàng chục tỷ.
Đồng thời lúc trước ở Bắc Kinh, Tân Minh đã giúp nhà họ Lâm lấy lại sách nuôi trùng, đây cũng là một ân tình lớn.
Nhà họ Lâm không có lý gì lại đi đánh cược vào sự rộng lượng của Tần Minh nữa, cho nên chị Bạch Anh chỉ có thể kéo một nhóm người biết được chuyện bên trong cùng nhau tự sát.
Vốn dĩ Tần Minh còn lo lắng, anh không đến mức phải đi giết người diệt khẩu, nhưng lại được thông báo là những người biết được bí mật đều chết cả rồi.
Anh nhìn Lâm Vũ Nhu, cô nhìn lại anh với vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Nếu cần tôi chết anh mới yên tâm thì tôi cũng sẽ làm theo ý của anh, chỉ hi vọng anh bỏ qua cho nhà họ Lâm. Sau khi tôi chết.”
“Câm miệng.” Tần Minh ngắt lời, nói: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ giết người, càng không muốn tự mình ép chết một người phụ nữ đang trong mình đứa con của tôi”
Tần Minh dừng lại rồi nói tiếp: “Chuyện này có rất nhiều cách giải quyết, không nhất định phải dùng cái chết để giữ kín bí mật. Hơn nữa Thường Hồng Hi cũng chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định, hai hay ba mươi năm sau có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127757/chuong-1059.html