Tần Minh quay lại chỗ ngồi cũ của mình.
Cô gái tóc vàng ngồi ở hàng ngay sau Tần Minh, cô ta đang kích động xem trận đấu, còn hét lớn: “Oppa, lợi hại quá. Đánh anh ta, đánh đi! Ấy, sao cái người này lại quay về rồi vậy? Vừa nãy sợ lắm cơ mà?”
Tần Minh nhướn mày, anh không muốn cãi nhau với những người này, anh là người có thực lực, ở đây cãi nhau với những người nghiệp dư chẳng khác nào đang hạ thấp bản thân mình xuống.
Những ánh mắt khinh bỉ và ghét bỏ của Tần Minh lại khiến cho cô gái tóc vàng kia cảm thấy bị tổn thương, cô ta bị kích thích. Cô ta cho rằng mình là du học sinh thì cũng đồng nghĩa với việc có thân phận cao quý hơn người bình thường. Sao người này lại dám nhìn mình bằng ánh mắt như vậy chứ?
Thực ra thì vừa nãy cô ta cãi nhau thẳng nhóm của Lương Thiếu Dũng, điều đó đã khiến lòng hư vinh của cô ta được thỏa mãn.
Nhưng cô ta lại không biết rằng Lương Thiếu Dũng chỉ không muốn tạo ra phiền phức cho Tần Minh nên mới chọn cách nhẫn nhịn.
Cô gái tóc vàng vẫn không chịu ngồi yên, quay ra chửi bậy: “Anh có ý gì vậy? Lòng tự tôn đáng thương của anh bị tổn thương nên không nói gì được à? Hầy, loại đàn ông phế vật này mà cũng có người thích, đúng là đồ ngu muội”
Trần Mục Linh không nhịn nổi nữa, quay ra nói: “Cô bị điên à? Nói ai là đồ phế vật chứ? Chúng tôi liên quan quái gì đến cô vậy?”
“Ha ha, tôi đang thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127706/chuong-1008.html