“Này, chúng tôi có đắc tội gì các cô đâu?” Trần Mục Linh nhíu mày nói: “Cô tự dưng ngồi lôi cả quốc gia của chúng tôi để sỉ nhục là có ý gì vậy?”.
Cô gái tóc vàng kia nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi. Ha ha, cô đừng có để anh ta lừa tiếp. Cô nhìn đi, cuộc thi này toàn là người Hàn Quốc thẳng, taekwondo của họ lợi hại biết bao nhiêu, hầu hết các tuyển thủ Hoa Hạ đều thua rồi kìa. Đây chính là sự chênh lệch đấy. Võ của Hoa Hạ chỉ được cái mã thôi chứ cũng chẳng dùng được”
Nghe cô ta nói vậy thì nhóm người Tần Minh đều tức giận, dù có thích võ của nước ngoài nhưng cũng đầu cần phải sỉ nhục võ học của Hoa Hạ đến thế chứ.
Tần Minh nói: “Trình độ sơ cấp của họ đâu có thể hiện được trình độ của cả nước Hoa Hạ đâu? Lần này cô cũng chỉ thấy được một phần của võ học Hoa Hạ mà thôi, mà rõ ràng là bên Hàn Quốc toàn cử những người tài giỏi nhất lên thi đấu.”
Cô gái tóc vàng tỏ vẻ khinh khỉnh: “Chậc chậc, loại người có đầu óc nhưng không biết dùng như anh, ở
nước tôi cũng có đầy ra đấy. Thua thì thua, còn không quay ra mà học cho tốt taekwondo của nước Hàn Quốc đi, ở đấy mà kiếm cớ”.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì mọi người xung quanh bỗng ồ lên, hình như vừa có người nào đó rất giỏi vừa lên sân khấu.
Cô gái tóc vàng còn nói thêm: “Nhìn đi, tuyển thủ giỏi nhất của Hoa Hạ đã ra rồi kìa, lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127703/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.