Tần Minh nhặt điện thoại của cô gái có hình xăm ở mặt rồi nói: “Mấy người cũng nên biết rằng bản thân chỉ là đám râu ria thôi. Nếu tôi không còn sống thì mấy người cũng chẳng thể đàm phán được với Thường Tuấn Đông. Nếu như giờ giết tôi ở đây thì đợi đến lúc sau này Thường Tuấn Đông lật lọng không chịu thừa nhận rằng chuyện này là do anh ta xúi giục, đến lúc đó mấy người sẽ trở thành đối tượng mà cả hai bên đều muốn giết, kiểu gì thì cũng sẽ chết chắc thôi. Đúng không?”
Mấy người phản bội Ám Bộ quay ra nhìn nhau, ai nấy cũng đều ngạc nhiên vì bị Tần Minh nhìn thấu.
Tần Minh lại nói tiếp: “Suy cho cùng thì mấy người cũng là chiến sĩ đã được bồi dưỡng ra, thiếu sự huấn luyện về mặt tư duy nên mới tạm thời bị lợi ích mà Thường Tuấn Đông đưa ra làm mờ mắt, tội nghiệp thật đấy”
Tần Minh đặt di động lên bên tai: “Này, anh Hai, tôi Tần Minh đây”
Người ở đầu dây bên kia yên lặng một lúc, sau đó vang lên tiếng cười gắn của Thường Tuấn Đông: “Ha ha, giỏi lắm, Tần Minh, cậu can đảm đấy, chỉ là một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi từ dưới quê ra mà giờ đã tiến bộ đến mức này rồi, đúng là nằm ngoài dự đoán của nhà họ Thường chúng tôi.
Tần Minh nói: “Cũng nhờ tiền tài mà ba con nhà anh bồi dưỡng cả. Bây giờ tôi mới phát hiện ra tôi không hề có vấn đề gì khi giết người. Bây giờ tôi cho anh em nhà các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127641/chuong-943.html