Bố trí nhiệm vụ cho Tống Dĩnh xong, A Long tiếp lời: “Tôi đã chuẩn bị xong tuyến đường, bên phía Nhật Bản đã có tổ trưởng của tập đoàn chuẩn bị sẵn sàng để đón cậu. Đi Đài Loan cũng được. Đông Nam Á hơi xa, máy bay không đủ nhiên liệu.
Tần Minh suy nghĩ, rồi nói: “Vẫn không thể quá tin tưởng Triệu Trinh. A Long, anh và Olmei ở lại, sau khi trở lại Hoa Hạ thì thủ tiêu toàn bộ các vụ án và kiện cáo của tôi đi. Tôi đến Nhật Bản gặp thủ lĩnh của Đông Anh Xã trước, khi nào hai người xong việc tôi sẽ trở vê."
Hai người họ hỏi với giọng nghi ngờ: “Vậy cậu chủ mang theo ai để bảo vệ cho cậu?”
Tần Minh mỉm cười: “Bây giờ tôi không phải là tên ngốc chỉ biết đánh nhau trên đường phố, bản thân tôi chính là vệ sĩ tốt nhất cho chính mình.
“Thường Hồng Hi, ông muốn tự ra tay hay để tôi ra tay?”
Trong mật thất, Tần Minh cất lòng nhân từ đi, nhìn Thường Hồng Hi sa sút tinh thần, trong lòng anh đã không còn sự tôn kính ban đầu mà thay vào đó là cảm thấy ghê tởm và chán ghét.
Biết bao chuyện đều do ông ta làm.
Nếu người bên cạnh anh không phải là người anh em có bản lĩnh cao siêu như A Long cùng với thư ký trung thành như Tống Dĩnh, sợ rằng anh thật sự giết hết người của nhà họ Triệu rồi.
Mà tuổi thơ của anh gặp phải nhiều đau khổ như thế đều là do ông ấy sắp xếp, vậy mà trước kia anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127623/chuong-925.html