Chương trước
Chương sau

Ông ta bảo Tần Mặc đưa con về Thượng Hải mà chẳng thấy đâu nên rất lo lắng, nhưng lại không thể không cùng ba đến du thuyền Vĩnh Phúc này.

“Bốp bốp bốp!”

Tần Minh vừa vỗ tay vừa đi từ trên xuống, sau một khoảng thời gian không gặp, đẳng cấp giữa anh và Triệu Trinh đã có sự chênh lệch.

Tần Minh nói: “Ông Triệu thật can đảm khi dám đưa con trai đến đây, tôi khâm phục sự mạo hiểm của ông”

Triệu Trinh nheo mắt: “Quả nhiên là chiêu lừa bịp giả chết của cậu. Xem ra mọi chuyện hôm nay đều là hành vi có chủ đích và có tính toán trước, lợi dụng lúc nhà họ Triệu tôi thiếu nhân viên an ninh mà hành động.

Tần Minh đáp trả: “Lẽ nào cái chết của ba nuôi tôi không phải âm mưu ông đã lập nên từ trước sao?”

Triệu Trinh đáp: “Tôi nói lại lần nữa, tôi không giết Thường Hồng Hi. Tần Minh, tôi đã lớn tuổi rồi, không cần phải lừa một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như cậu.

Tần Minh giễu cợt: “Hừ, ông đã không thừa nhận thì lúc này lại càng không thể thừa nhận. Tôi nói thẳng luôn, hôm nay tôi đối phó với nhà họ Triệu là để trả thù cho ba nuôi tôi. Triệu Trinh, ông hãy quỳ trước quan tài ba nuôi tôi dập đầu xin lỗi, sau đó tự vẫn đi theo ông ấy, tôi sẽ tha cho con cháu của ông”

“Ba ơi cứu con..”

Triệu Tụng Trí nhìn con cá mập khổng lồ phía dưới mà sợ tái mặt, đây không phải sinh vật đã bị tuyệt chủng sao? Đó chẳng phải loài cá mạnh nhất lịch sử chỉ tồn tại trong phim sao? Tần Minh tìm con súc vật này ở đâu vậy?

“Ông nội ơi... Đám cháu trai trẻ nhà họ Triệu khóc lóc kêu cứu.

“Tần Minh, anh với Triệu Tâm Nhiên còn có hôn ước mà, sao anh có thể làm thế này?”

“Cụ ơi cứu cháu, cứu cháu với..” Đứa nhóc trẻ con cũng đang cầu xin tha thứ.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Triệu Trinh và Triệu Tụng Lễ đều xanh mét.

Tần Minh cất lời: “Tần Minh tôi nói lời giữ lời, cũng sẽ chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm. Ông làm theo lời tôi nói thì đêm nay họ đều được cứu, nếu ông không làm thì họ đều sẽ chết”

Anh vừa nói xong lời này, Triệu Trinh đã vội nói: “Tần Minh, cậu không thù không oán với họ, thả họ đi, tôi ở lại đây nói rõ ràng với cậu”

Tần Minh ném ra một xấp ảnh: “Tôi đã không còn gì để nói rõ ràng hay không rõ ràng với ông nữa rồi. Đây là bằng chứng, hôm đó ông đã bao vây tiểu đội của ba nuôi tôi ở trong bệnh viện, bị người của tôi chụp lại làm bằng chứng.”

Triệu Trinh liếc nhìn, đây không phải người đứng đầu nhóm vệ sĩ ông ta nuôi, Lương Hưng và Phượng Hoàng sao?

Tần Minh bảo: “Hai người họ không ở trong đội ông phải đi tìm Trương Toàn Chân đúng không?”

Triệu Trinh im lặng một lúc rồi thở dài: “Tôi thật sự không phải ai đi giết Thường Hồng Hi, đây là một hiểu lầm”

“Ông còn ngụy biện thì chờ nhìn xác họ đi. Tần Minh nổi giận mắng: “Xem ra chưa thấy quan tài thì ông chưa chịu nhận sai”.

Anh lấy điều khiển từ xa ra rồi bấm nút, sau đó một nửa số người bị treo trên hồ chứa bắt đầu rơi xuống.

“Đừng mà!”

"A a a!"

“Không!”

“Ba ơi cứu con"

“A! Tần Minh, mày sẽ không được chết tử tế đâu.”

Trong tiếng hét thảm thiết, một nửa số người nhà họ Triệu đã rơi xuống hồ.

Cá mập khổng lồ trong hồ chứa lập tức bơi đến, một vũng máu lớn đỏ rực xuất hiện. Dù không thấy rõ tình hình cụ thể dưới nước, nhưng có thể thấy loáng thoáng bóng dáng hình người đang vật lộn bên dưới.

“A!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.