Bây giờ mời thí sinh của hai bên ra sân.
Ngay sau đó người của hai phái đều xếp thành một hàng, hơn nửa còn xếp theo thứ tự, đối thủ đã được chọn ngay từ khi bắt đầu, không có nhiều chiêu trò, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình.
Nhưng rõ ràng bên phía Hoàng phái thiếu một người, đó là Tần Minh.
Lý Thuấn đứng trong hàng hỏi: “Sao mấy người lại thiếu một người? Ha ha, chắc không phải đào ngũ đấy chứ? Nghe nói người đó đã thề thốt phải tham gia thi đấu, sao việc đến lại chuồn mất?”
Ở bên ngoài, một trưởng bối của nhà họ Lý nói: “Hoàng Thăng Cửu, không phải chúng tôi giở trò, các người thiếu một người thì chỉ có thể phán các người thua một trận
Hoàng Thăng Cửu im lặng một lúc rồi nói: “Mấy người có thể thắng chúng tôi sáu trận rồi nói tiếp, không phải người không đến, cũng đâu phải không được giữ đến cuối cùng.
Trọng tài nghe xong thì xua tay, nói: “Được, bớt nói lời thừa thãi. Lượt đấu đầu tiên, nhà họ Lý, Lý Chuẩn.
Hoàng Thăng Cửu phất tay, Tống Nghĩa Linh đi ra.
Hai bên nhìn nhau, lập tức tung quyền với nhau, từng chiêu đều như đang liều mạng.
Nhưng sau hàng chục chiêu, cánh tay và cơ thể của hai bên đều bị thương và sưng đỏ, nhưng cả hai vẫn kéo dài hơi thở, không có ý định nhận thua.
Lúc này, bên ngoài khách sạn, Tống Dĩnh dẫn theo một nhóm tiểu đội ám sát, nói: “Bao vây khách sạn, đặt b ở các trục của tòa nhà.” “Rõ.” Một nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127600/chuong-902.html