Triệu Trinh cười phá lên, nghĩ thầm: “Thằng oắt con, muốn trêu tôi à, còn non lắm”
Ông ta nói: “Cậu Tần, đối với một số nhà giàu thì một trăm tỷ là vấn đề khó, nhưng đối với cậu thì đây lại là chuyện rất đơn giản. Cậu khống chế giao dịch súng ống của Châu Á với các nước bên ngoài còn gì, làm vài sang Châu Âu là kiếm lại được vốn rồi còn gì?”
Tần Minh chửi thầm trong lòng: “Lão hồ ly này, ông nói thì hay lắm, chẳng lẽ không phải trả lương cho nhân viên? Súng ống đạn dược thì không cần bỏ vốn chắc?”
Tần Minh đáp: “Giá như nào thì nói thật như thế đi, tôi cũng nghe Lương béo nói rồi, hai mươi tỷ, không thể nhiều hơn được. Ông Triệu, tôi cũng biết là các ông cũng không thật thà cho lắm. Chuyện của Thường Tuyết tôi còn chưa tính toán đâu, chuyện đó là người thật việc thật, nhân chứng còn từng đến gặp cảnh sát Tôn bên nhà họ Tôn kia kìa. Tôi cũng biết, trên con đường phát triển Thế kỷ Hoàn Vũ thì cũng chẳng thể tránh được việc đấu đá với nhau, không ai cam lòng ngồi dưới người khác cả. Nhưng mà, chuyện các ông bắt cóc Thường Tuyết, ba nuôi tôi đã rất tức giận, tôi đã đích thân áp chế cơn giận đó xuống đấy”
Triệu Trinh hít sâu một hơi, nhìn Tần Minh, nhìn vết sẹo trên trán anh, mặc dù ngoài mặt thì ông ta tỏ ra là mình không quan tâm, nhưng mà trong lòng ông ta lại dậy sóng: “Thằng oắt con này lại dám uy hiếp mình. Nhưng mà chuyện bắt cóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127544/chuong-846.html