Chương trước
Chương sau

Lý Tinh Hồng nói: “Thôi vậy, tôi cũng không chẳng thèm khoe khoang gia thế, tôi đang theo đuổi người đẹp thì liên quan gì đến cậu? Hôm nay tâm trạng tôi tốt, làm tôi bực thì không ai cứu được cậu đâu.

Tần Minh hỏi: “Tai anh điếc à? Tôi bảo anh cách xa chị Thường Hi ra”

Lý Tinh Hồng thấy Tần Minh bám riết không đi, bộ dạng không nhường dù chỉ nửa bước thì lập tức nổi cáu.

Đột nhiên anh ta đưa tay giáng một bạt tai về phía Tần Minh, lực của cái tát rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, người đứng xem bên cạnh đều giật mình.

Nhưng Tần Minh lập tức giơ tay cản lại, tốc độ vừa phải, vô cùng chuẩn xác.
“Hửm?”
Lý Tinh Hồng hơi bất ngờ, anh ta rất tự tin với khả năng của mình, trước đây lúc ngồi tù ngày nào cũng rảnh rỗi nên anh ta bái được một người thầy rất giỏi, võ của anh ta khác với người bình thường, người bình thường không chịu nổi sức mạnh và tốc độ của anh ta.

Lý Tinh Hồng nói: “Ồ, từng luyện tập rồi? Chẳng trách tự tin thế. Cậu không chỉ giống hệt tên họ Tần kia mà tính cách cũng giống khiến tôi rất ghét”

Tần Minh ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn vào mắt Lý Tinh Hồng, nói: “Nếu anh cứ muốn động chân động tay ở đây thì tôi cũng không ngại theo đến cùng đâu, tôi chẳng quan tâm gia cảnh anh thế nào, tôi cũng sẽ không nhượng bộ. Cách xa chị Thường Hi ra một chút”

Lý Tinh Hồng phá lên cười: “Ha, cậu tưởng chỉ dựa vào cái danh là học trò của Trương Toàn Chân thì có thể khiến tôi chùn chân? À, tôi nghe nói rồi, lần này giúp ông cụ Tôn nhận lại người anh em năm xưa, cậu có công lớn nhất, nghe nói còn rất giỏi đánh đấm."
“Cũng thường thôi, nhưng giải quyết anh thì không thành vấn đề” Tần Minh bình thản nói.

Tần Minh nói xong thì chậm rãi hạ bàn tay đang chắn bên mặt xuống, sau đó nằm chặt lấy tay của Lý Tinh Hồng,

Hai người cùng dùng sức, không ai nhường ai.

Cùng với sức mạnh đang dần tăng lên, Tần Minh cũng kinh ngạc phát hiện ra tên Lý Tình Hồng này không phải chỉ dọa dẫm người ta, sức mạnh của anh ta cũng không nên coi thường.

Hai người chỉ nằm tay hai mươi giày mà cơ bắp đã căng chặt, gần xanh nổi lên, thậm chí còn phải điều chỉnh tự thể đứng để duy trì sức mạnh.

Tôn Thường Hi ở bên cạnh nhìn, cô hơi lo lắng. Mặc dù vui vì Tần Minh đến giải vây cho cô, nhưng cũng lo Tần Minh sẽ chịu thiệt.

Cô nói: “Đủ rồi, hai người đang làm cái trò gì thế. Ở đây là dạ tiệc quan trọng của nhà chúng tôi, đừng gây chuyện cho tôi.


Lúc này, Lý Tinh Hồng đã chẳng quan tâm nhiều thế nữa, nói: “Thường Hi, em cảm thấy tôi sẽ chùn chân khi đối diện với thằng nhóc này sao? Vậy thì em coi thường Lý Tinh Hồng tôi quá”

Tần Minh cũng lên tiếng: “Em đã đến đây rồi thì sẽ không nửa đường rút lui”

Tôn Thường Hi nói: “Lý Tinh Hồng, xin anh đi cho, quan hệ giữa tôi với Triệu Chính Ngôn không phải điều anh có thể tưởng tượng được.

Lý Tinh Hồng nhếch miệng cười gắn: “Dám cướp người phụ nữ của tôi? Vậy tôi càng không thể tha cho cậu ta.”

Con cháu nhà họ Triệu ở một bên thấy Tần

Minh đấu với Lý Tinh Hồng thì lập tức chạy đi báo với người lớn của mỗi nhà, cũng không biết là gọi đến hóng hớt hay làm gì.

Chẳng bao lâu sau, ba anh em nhà họ Triệu đến.

Triệu Tụng Lễ thấy thế lập tức nói: “Chính Ngôn, con làm gì thế? Mau buông tay ra rồi xin lỗi cậu Lý”

Triệu Hiến Vũ cũng cười nói: “Chú tư, đứa con trai này của chú đúng là không để chú bớt lo mà. Triệu Chính Ngôn, mau xin lỗi cậu Lý đi, cháu gây chuyện lớn thế nào cháu có biết không?”

Triệu Tụng Trí nheo mắt, ông ta từng gặp Tần Minh, cứ có cảm giác khí thế Tần Minh để lại cho ông ta quá mạnh, rất giống với ấn tượng lần đó gặp ở thành phố Quảng.

Nhưng ông ta lại cảm thấy mình sẽ không nhận nhầm người cháu quen biết hai mươi mấy năm của mình.
“Anh, bỏ đi”
Triệu Nhược Thi ở bên cạnh nói: “Anh làm sao mà đấu với anh Lý được?”

Lý Tinh Hồng cười nói: “Em là Nhược Thi nhỉ? Em nói đúng lắm đấy, anh trai em quả thực không thể đấu với anh được, cậu ta sắp thua rồi.”
“Chính Ngôn, đủ rồi, mau buông ra đi. Triệu Tụng Lễ lo lắng bước tới, muốn kéo hai người ra.

Nhưng Triệu Tụng Lễ vừa dùng sức thì phát hiện tay hai người nắm chặt lấy nhau cứng như sắt, không nhúc gì chút nào.

Ông ta thầm kinh ngạc, sao lại thế này? Trương Toàn Chân tài như vậy, chỉ mới mấy tháng mà đã thay đổi Triệu Chính Ngôn thành một người có sức mạnh kinh khủng thế này?

Tần Minh cắn răng, đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng Lý Tinh Hồng cũng chẳng khá hơn chỗ nào, cuộc so tài của hai người có thể gọi là ngang tài ngang sức.

Tần Minh nói: “Xin lỗi? Con làm sai gì mà con phải xin lỗi? Ba đang sợ gia thế của Lý Tinh Hồng sao? Ha ha, đúng là nực cười, mọi người sợ chứ con có sợ đâu. Tôi nói cho anh biết, anh còn dám đến gần chị Thường Hi nửa bước thì đừng trách tôi xử anh”

Lý Tinh Hồng nhếch miệng cười khẩy: “Thú vị đấy, nhà họ Triệu cũng đủ sức để so với nhà họ Lý, chẳng trách cậu tự tin thể. Ở đây không hợp, ra ngoài đấu một trận đi, thế nào? Dám không?”

Triệu Tụng Lễ vội nói: “Hai người! Cậu Lý, xin cậu đừng đùa”

Nhưng Tần Minh lại mặc kệ những người bên cạnh, nói: “Đấu thì đấu, ai sợ ai”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.