Tần Minh có cảm giác anh chỉ cần lên tiếng là có thể bị nhìn thấu, dù sao thì cháu trai ruột với cháu trai giả gọi chắc chắn sẽ có điểm khác nhau.
Lúc Tần Minh đang do dự thì ngoài cửa truyền đến giọng nói bất mãn của người khác: “Này, mấy người có vào không? Chắn hết cả đường rồi.
Hai bảo vệ của nhà họ Triệu nói: “Xin đợi một chút, người của chúng tôi vẫn chưa vào, chúng tôi là người của nhà họ Triệu” “Đợi? Mắc mớ gì tôi phải đợi? Cút ra! Tôi khinh nhất là mấy thằng hèn tự khai ra gia thế.” Vừa dứt lời, hai bảo vệ của nhà họ Triệu bị xô thẳng ra ngoài, lập tức dấy lên xôn xao ở hiện trường.
Ở đây là Bắc Kinh, ai dám động tay động chân với người của nhà họ Triệu? Mọi người quay đầu nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Trương Toàn Chân và hai học trò là
Tống Nghĩa Tinh và Tống Nghĩa Linh.
Lúc này Trương Toàn Chân đã phủi sạch vẻ bụi mù và thương tích, ông ta mặc một bộ quần áo truyền thống thời Đường, hiện ngang sải bước đi vào.
Trương Toàn Chân gây rối như vậy, tất nhiên chuyện của Tần Minh phải hoãn lại.
Triệu Trinh nheo mắt nhìn Trương Toàn Chân, khí thế của hai người đều rất mạnh.
Đây cũng là lần đầu Tần Minh thấy Trương Toàn Chân trở nên nghiêm túc, ông ta cũng có lúc nghiêm túc như vậy? “Lâu rồi không gặp.” Trương Toàn Chân nói với Triệu Trinh.
Triệu Trinh không trả lời cũng chẳng quan tâm mà dứt khoát đi luôn, đúng vậy, Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127515/chuong-817.html