Chương trước
Chương sau

Tần Minh nhận ra anh ta, là con trai thứ ba không có máu mủ của Thường Hồng Hi, Thường Quân Diệp.

Anh ta đã mất tích kể từ khi hai người anh của mình bị Tần Minh bắt được.
“Ồ, đây không phải là cậu em trai trên trời rơi xuống của tôi sao?"
Thường Quân Diệp nói một cách đắc thắng: "Cậu cũng có... Hả? Sao lại có hai tên?"

Hai tên côn đồ áo đen cũng gãi đầu nói: “Sếp, chúng tôi không biết tên nào là thật, tên nào là giả.

Ào ào, có người đã lấy một xô nước để đánh thức Triệu Chính Ngôn.
“Các người là ai?”
Ngay khi tỉnh lại, Triệu Chính Ngôn tò mò nhìn xung quanh, dáng vẻ không hiểu nói: “Đầu tôi đau quá. Tôi là ai?”

Mọi người sửng sốt, đầu bị thương nên mất trí nhớ?

Triệu Chính Ngôn vừa chòi đạp vừa nói: "Tôi là ai? Các người bắt tôi làm gì? Các người định làm gì tôi?"

Nhưng cậu ta lại bị đè xuống.

Thường Quân Diệp cau mày nói: "Có chuyện gì vậy? Người kia thì sao?"

Thấy anh ta hỏi mình, Tần Minh cũng giả ngu đáp: "Tôi vô tội, tôi chỉ đóng giả anh ta mà thôi. Anh ta cho tôi tiền, tôi sẽ đóng thế anh ta, tôi chỉ là một diễn viên"

Cũng không phải Tần Minh quyết định để Triệu Chính Ngôn đi chết thay cho anh, chẳng qua anh muốn câu giờ. Vì Thường Quân Diệp muốn bắt anh, chắc chắn phải lợi dụng anh để đạt được mục đích nhất định, cho nên không thể để Thường Quân Diệp biết thân phận của anh.

Tần Minh hét lên: "Anh ta có rất nhiều bạn gái, là đồ cặn bã. Anh ta nói một mình anh ta không thể xử lý được nên mới tìm tôi và đưa tôi mười ngàn đồng để giúp anh ta xử lý đám bạn gái đó. Tôi không biết gì cả, làm ơn, hãy để tôi đi.” Cập nhật chương m*ới nhất tại TгцуenАРР.cом

Tần Minh tỏ ra rụt rè sợ hãi, diễn rất nhập vai.

Triệu Chính Ngôn bị thương ở đầu và mất trí nhớ, tính tình cũng rất rụt rè, sợ hãi nói: "Tôi không biết các người đang nói gì, xin hãy để tôi đi. Tôi không biết chuyện gì cả. Nếu tôi xúc phạm tới anh, tôi xin lỗi, thả tôi đi mà"

Bốp!

Bọn côn đồ tay đấm chân đá, chửi bởi: "Thành thật một chút đi, câm miệng vào. Sếp, hay giết cả hai người này? Bạn gái của chúng sẽ gửi cho anh.

Thường Quân Diệp mắng: "Ông đây đang ở Châu Phi, tốn công tốn sức đưa tới đây làm gì?"

Thường Quân Diệp nói: "Làm theo kế hoạch ban đầu, tôi muốn dùng cậu ta để giao dịch với lão già và đàm phán điều kiện. Hiện tại cậu ta không thể chết được. Không quan trọng ai mới là người thật, miễn nằm trên tay tôi là được rồi. Đưa họ tới đảo Độc Xà rồi quay lại ngay lập tức, đừng ở lại. Hành tung của các cậu đã bị người của Hoàn Vũ nắm rõ, muộn là không về được nữa đâu. Càng không thể để lộ vị trí đảo Độc Xà"

Tút, sau khi đưa ra một mệnh lệnh lớn, Thường Quân Diệp đã đóng cửa liên lạc.

Tần Minh cảm thấy kinh hãi, quả nhiên muốn dùng anh để đàm phán với cha nuôi.

Chỉ e là không nỡ từ bỏ quyền lực và tiền bạc của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ thôi. Nhưng không có ai trong ba người anh em bọn họ là con ruột của Thường Hồng Hi, ông ấy thà cho đứa con nuôi là anh, cũng không cho mấy đứa con mình đã nuôi dưỡng.

Suy cho cùng, vợ Thường Hồng Hi Triệu Tinh, là người nhà họ Triệu. Nói không chừng đẳng sau chuyện lần này có sự nhúng tay của nhà họ Triệu?

Tần Minh nghĩ đến cũng cảm thấy không ổn. Có phải là do anh hoạt động ở Bắc Kinh năng nổ quá nên bị lộ rồi không?

Trong lòng Tần Minh buồn phiền: "Haiz, ông già Trương Toàn Chân này. Để giúp thầy mà tôi còn phải lấy thân mình mạo hiểm. Tôi trốn ra rồi thì thầy cứ chờ đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.