Mấy ngày sau khi Tôn Thường Hi bị thương, ngày nào Tần Minh cũng mang canh chạy đến tòa nhà nội trú độc lập của bệnh viện.
Anh đã xem một vài tài liệu, bảo là đối với phụ nữ bị sảy thai ở đầu thai kỳ cũng giống như từng sinh con vậy, chỉ là không tổn thương nhiều đến cơ thể nhưng vẫn cần phải bồi bổ, cho nên Tần Minh cảm thấy anh có trách nhiệm phải làm như vậy.
Mặc dù Tôn Thường Hi nói không liên quan đến anh nhưng anh luôn cảm thấy Tôn Thường Hi không nói thật, hơn nữa lúc nói cứ né tránh, giống như có gì đó giấu anh.
Trong mấy ngày qua, người nhà họ Tôn cũng lần lượt đến thăm Tôn Thường Hi nằm viện, nhưng không xảy ra chuyện gì đặc biệt và gây ra hiểu lầm, chỉ xem như vết thương do nghề nghiệp, dù sao thì làm nghề cảnh sát, bị thương là chuyện thường thấy.
Trong phòng bệnh, Dương Lộ tò mò hỏi: “Này, có phải đại sư Triệu thích con gái chúng ta không? Ngày nào cũng mang cơm và canh bồi bổ cho Thường Hi.
Tôn Nhân Lý đứng hút thuốc bên giường, phả ra một ngụm khỏi rồi nói: “Chẳng phải là con gái chúng ta thích người ta?"
Tôn Thường Hi vội phủ nhận: “Ba, ba nói gì thế? Vớ va vớ vẩn”
Tôn Nhân Lý nói: “Ba còn chưa già, cũng không bị lẫn. Hôm cứu ông nội con, Triệu Chính Ngôn với Dương Hiểu Huyền đánh nhau so chiêu, sao con đột nhiên đi tới ôm người ta? Trông giống như lo lắng cho bạn trai xảy ra chuyện.
Dương Lộ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127474/chuong-776.html