Tần Minh cười nói: “Thường thì em không làm việc bẩn. Ý thức Tôn Thường Hi tỉnh táo hơn nhiều, hỏi: “Phải rồi, súng của tôi đâu?”
Tần Minh đưa túi của cô sang, nói: “Súng lấy lại rồi, ở bên trong, em không động vào.
Tôn Thường Hi cầm lấy túi, thấy súng vẫn còn thì thở phào, lên tiếng: “Cảm ơn, nếu mất thì rắc rối lắm. Phải rồi, cứu người ra chưa?”
Tần Minh gật đầu, bảo: “Cứu rồi, nhưng tên béo đó chạy trốn rồi, người của quán bar Tường Vi cũng bị phía cảnh sát bắt đi. Phải rồi, em vẫn chưa nói chuyện này với người nhà của chị.”
Tôn Thường Hi cười nói: “Vậy thì đừng nói, tôi làm nghề này, bị thương là chuyện bình thường. Nhiệm vụ lần này chỉ là điều tra, xác nhận vị trí của con tin, cuối cùng tôi kích động, may mà cuối cùng cũng cứu được người, nếu không tôi phải chịu lỗi rồi. Cái này xem như chấn thương đầu bình thường là được rồi”
Tần Minh cầm tờ giấy xét nghiệm đó ra, hỏi: “Vậy cái này thì sao? Dáng người chị tốt như vậy, qua hai tháng nữa là không giấu được rồi.”
Tôn Thường Hi giật mình, hoàn toàn không ngờ Tần Minh lục ra giấy xét nghiệm của mình.
Cô giật lại, cắn môi đến trắng bệch, ánh mắt né tránh, cô nghiêng đầu, mái tóc dài xõa xuống che đi nửa khuôn mặt.
Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Cái này tôi sẽ nghĩ cách, không liên quan đến cậu
Tần Minh im lặng giây lát, nói: “Thật sự không liên quan đến em?”
Thường Hồng Hi không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127473/chuong-775.html