Chương trước
Chương sau

Tần Minh nhìn xung quanh: “Những chỗ khác trong quán bar cũng có rất nhiều bảo vệ, nếu muốn dụ hai người bảo vệ đang đứng trông lối đi kia rời đi thì hơi khó. Trừ phi có người đến làm loạn.

Làm loạn? Tần Minh thầm nghĩ ra điều gì đó, sau đó bấm gọi cho Tống Dĩnh. “Tiểu Dĩnh, đến đâu rồi?”

Tống Dĩnh đáp: “Cậu chủ, tôi vừa đến bên ngoài quán bar Tường Vi, đang chuẩn bị vào xem”

Tần Minh nói: “Cô bảo A Hổ đi vào gây chuyện để hấp dẫn sự chú của mọi người đi”

Bây giờ A Hổ đang là tiểu đội trưởng đội sát thủ ở thành phố Bắc Kinh, cũng là chiến hữu của Vũ Long, năng lực đạt chuẩn. Tần Minh tin rằng nếu anh ta gây sự ở đây thì chắc sẽ không bị đánh chết đâu.

Tần Minh cúp máy, sau đó nói với Tôn Thường Hi đang đau đầu nghĩ cách giải quyết việc này: “Chị Thường Hi, tôi có một phép thuật có thể khiến cho quan bar này có chuyện rồi loạn hết lên. Chị tin không?"

Tôn Thường Hi trợn ngược mắt lên: “Thôi cậu đừng có khoác lác nữa. Hôm nay cậu đột nhiên đến đây là muốn dở trò gì? Cậu tập trung vào cho tôi, cứu người quan trọng hơn. Có phải là cậu nghĩ ra chiêu gì đó để chiếm lời từ tôi không hả?”
Tần Minh cười bỉ ổi: “Chị Thường Hi còn có lời nào mà chưa bị tôi chiếm chứ?”

Tôn Thường Hi tức giận nói: "Tần Minh, cậu được lắm, cậu là tên khốn, tôi nhéo..”
“Rầm!”
Bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông có gương mặt cứng như đá đi vào quát: “A Long ra đây cho tôi! Tôi biết là anh đang trốn trong này, đi ra đây cho tôi!”

Ngay sau đó, quán bar liền loạn hết lên, có mấy người bảo vệ đi ra khuyên ngăn nhưng họ đều bị A Hổ quật ngã xuống đất, sau đó lại có thêm mấy người bảo vệ khác ra giúp, nhưng A Hồ vẫn rất dũng mãnh, không hề bị yếu thế chút nào.

Sau đó hai vệ sĩ đứng trông lối đi cũng chia nhau ra, một người xuống dưới báo sếp, một người đi lên giúp đỡ.

Tần Minh và Tôn Thường Hi nhìn liếc nhau, sau đó nhân cơ hội đó chạy đến lối đi.
Dựa vào đội trưởng của tiểu đội ám sát, A Long xông vào quán bar Tường Vi, vừa đánh người vừa tức giận mắng, ầm ĩ gọi người ra.

Bảo vệ của quán bar cũng không phải người ăn chay, lập tức lao tới, nhưng A Long là lính đặc chủng xuất ngũ, bọn họ đều không phải đối thủ của A Long, hai ba đòn đã bị A Long đánh ngã.

Điều này khiến hai bảo vệ không đến giúp đỡ vội chạy ra khu văn phòng phía sau gọi người quản lý.

Tần Minh nhìn nhóm bảo vệ tụ tập lại vây quanh tấn công A Long, hiện trường vô cùng hỗn loạn, anh với Tôn Thường Hi đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức đi vào trong, một người lên trên một người xuống dưới.

Tần Minh là người xuống dưới, anh phát hiện ở đây là bếp sau, đi qua hành lang là nhà kho và kho ướp lạnh, còn có một gian phòng làm việc đã khóa cửa.

Tần Minh xem xét kho ướp lạnh và nhà kho, đều không có bóng dáng Thường Tuyết.
“Có người gây chuyện? Vô dụng, thế mà cũng đánh không thẳng sao?”
Đột nhiên Tần Minh nghe thấy giọng nói tức giận trong phòng làm việc: “Chúng ta là quán bar hợp pháp, còn có chống lưng, chưa từng có ai dám gây chuyện. Chắc chắn là đến cứu người phụ nữ kia, khống chế người lại cho tôi.”

Tần Minh nghe thấy tiếng đóng cửa, anh lập tức dựa vào cửa nhà kho nghe hai người bên ngoài nói chuyện.
“Tôi ra bên ngoài xem thử, cậu lập tức lên trên thông báo cho Chu Vu Kỳ, bảo anh ta đưa người đi đi, ở đây bị phát hiện rồi. Mẹ nó chứ, mới bao lâu mà đã bị phát hiện rồi, tôi đã nói cứ dứt khoát giết người đi cho rồi.”
“Nhưng mà đại ca, đối phương muốn thế chúng ta cũng đâu có cách nào.”

Tần Minh nghe hai người bên ngoài nói chuyện, đầu mày cau lại, Thường Tuyết không ở đây? Anh đến sai vị trí rồi, vậy là Tôn Thường Hi đi đúng.

Tần Minh thầm nghĩ: “Người quản lý đó ra ngoài, vậy có lẽ sẽ có một chút thời gian. Nhưng rốt cuộc Chu Vu Kỳ họ nói là ai? Liệu có ghê gớm không?”

Tần Minh muốn vạch ra một kế hoạch ổn thỏa tốt đẹp, nhưng tiếng ồn bên ngoài ngày càng lớn, anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

Anh lách mình ra khỏi nhà kho, lập tức chạy lên trên.

Lúc này, Tôn Thường Hi vừa đến tầng hai thì thấy cảnh tượng vô cùng khó coi dưới ánh đèn neon, những người đàn ông và phụ nữ đó đang cởi nội y quẩy rất hăng bên trong một đại sảnh cách âm, còn sáp vào nhau để nhảy múa, thậm chí còn ở trong góc hỗn nhau.

Trong lòng Tôn Thường Hi vô cùng chán ghét kiểu hành vi kết bạn bừa bãi hoàn toàn buông thả thế này, rất dễ mắc bệnh, hơn nữa còn dễ bị đưa vào con đường nghiện ngập.

Nhưng hiện trường vẫn xem như có trật tự, không có hành động gì quá khích, cũng không thấy có ai sử dụng ma túy.

Chỉ là người ở đây gần như càng buông thả và đi quá giới hạn hơn những người bên dưới chỉ oẳn tù tì uống rượu, sờ mông, lợi dụng chiếm hời, nhảy múa.

Ở đây còn có rất nhiều phòng, Tôn Thường Hi không quan tâm đến những người này, lúc đi qua vài căn phòng thì nghe thấy bên trong có tiếng lên giường của một số đàn ông và phụ nữ, thậm chí còn nghe thấy một số lời nói triết lý giữa đàn ông với nhau khiến lỗ chân lông của cô ấy dựng đứng cả lên.

Từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, còn lớn trong gia đình có truyền thống nghiêm khắc, Tôn Thường Hi suýt chút nữa là nôn ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.