Chương trước
Chương sau

Cuối cùng thì cũng giải quyết xong chuyện lần này rồi. Đồng thời, mọi người đều cảm thấy rất biết ơn Tần Minh.

Tần Minh rút ổ cứng ra, nói: “Cục trưởng Tôn đã thấy rồi nhé, sau này phá án xong thì cũng đừng động gì đến dữ liệu bên trong đó. Bây giờ tôi có thể đến bệnh viện trước rồi mới đến cục cảnh sát lấy lời khai không? Ông nhìn xem, tay tôi đang bị trật khớp.”
Tôn Nhân Binh nhận lấy ổ cứng di động rồi nói: “Ừ, thế cũng được, tôi đã gọi xe cấp cứu đến rồi. Đại ca cứ đến bệnh viện trước. Anh cứ yên tâm, chỉ cần viết một bản tường trình thôi là được rồi, muốn đi đâu cứ đi”

Câu nói cuối cùng, Tôn Nhân Binh chỉ nói thầm với riêng Tần Minh.

Tần Minh gật đầu: “Ông cẩn thận đấy nhé, bây giờ đồ mà ông đang cầm là một củ khoai nóng hổi đấy, đừng cầm về nhà.”

Tôn Nhân Binh cười khẽ: “Tôi hiểu.

Tần Minh không tham gia vào những chuyện sau đó nữa, nhưng trước khi rời đi anh có nghe thấy cậu Thiệu sai vệ sĩ thân tín của anh ta đi điều tra về lai lịch của Tần Minh.

Tần Minh cười thầm, quả nhiên, xong buổi đấu giá là đám người này sẽ đi điều tra anh.

Anh tin chắc rằng chẳng bao lâu nữa thì cái tên “Triệu Chính Ngôn” sẽ được vang danh khắp thành phố Bắc Kinh và sẽ nổi tiếng hơn trước kia rất nhiều.

Tần Minh rời khỏi Tiểu Bảo Lầu, sau khi phần trật khớp được trên tay được chỉnh lại thì anh đi thẳng về trường.

Tổng Dĩnh thì đi theo Tôn Nhân Binh đề điều tra, trước khi đèn tắt, có một số giám đốc đã có ý định công kích Tần Minh rồi. Cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào có ý đồ xấu với Tần Minh.

Trên đường về, Tần Minh hỏi: “Sao rồi? Tiểu Huyền, cậu đánh với chị Bạch kia chưa? Có thắng không?”

Dương Hiểu Huyền mặt ủ mày chau trả lời: “Ngang tay. Mặc dù bà già kia lớn tuổi rồi nhưng sức khỏe của bà ấy cũng không thua kém gì mấy người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi. Hơn nữa khả năng chiến đấu của bà ấy rất cao. Mà căn phòng của bà ấy nhỏ quá, tôi không có chỗ để phát huy năng lực của mình. Nếu như đứng ở chỗ nào đó rộng rãi hơn thì tôi chắc chắn là tôi sẽ thắng”

Tất nhiên rồi, chị Bạch Anh là cao thủ của đại trại nhà họ Lâm, chắc chắn trước kia bà đã từng được sử dụng một số loại sâu để bồi bổ cơ thể, mặc dù nhìn bà ta có vẻ hơi già, nhưng cơ thể bà ta khỏe mạnh hơn vẻ bề ngoài rất nhiều

Trước kia, lúc ở thị trấn Bạch Thủy, Tần Minh đã bị chị Bạch Anh đánh trúng một nhát, lúc đó anh đã biết là bà ta rất lợi hại rồi.

Lâm Vũ Nhu nói khẽ: "Không được đâu. Hồi trẻ chị Bạch Anh lợi hại lắm. Ngày trước Trương Chân Nhân đã từng đánh nhau với chị Bạch Anh, còn khen chị Bạch Anh là nữ anh hùng cơ. Ngày xưa có rất nhiều cao thủ có ý xấu muốn xâm chiếm đại trại của nhà họ Lâm chúng tôi, cuối cùng đều bị chị Bạch Anh giải quyết hết”

Dương Hiểu Huyền đáp: “Bà ta không thể thắng được tôi đâu. Tôi được học kỹ năng chiến đấu phù hợp với những nơi rộng rãi, chứ không phải là mấy chiêu võ thuật xảo trá của bà ta đâu.

Tần Minh hơi ngạc nhiên, hồi trẻ chị Bạch Anh còn từng được Trương Toàn Chân khen?

Anh đã từng gặp Trương Toàn Chân vài lần, thật ra lần đầu gặp mặt là ở một nơi rất xa đại trại nhà họ Lâm, lúc đó ông ta đã nhẹ nhàng đáp xuống con thuyền đang rời đi, ngay cả A Long cũng không thể nhìn thấu được ông ta.

Tần Minh cảm thấy hơi tò mò, không biết là trong số các cao thủ mà anh quen, như A Long, Trương Toàn Chân, chị Bạch Anh, Dương Hiểu Huyền, Tống Dĩnh, Cli Olsen, rốt cuộc thì ai là người mạnh nhất vậy?

Theo anh thấy thì Tổng Dĩnh nói rằng cô ta không thua A Long, nhưng A Long cũng chẳng chịu nhận là mình thua Tống Dĩnh.

Olmei thì thiên về việc sưu tầm tin tình báo, giỏi về các kỹ thuật hack và sử dụng súng ống, nếu đánh tay đôi hoặc dùng vũ khí lạnh thì có lẽ sẽ kém hơn Tổng Dĩnh một chút.

Dương Hiểu Huyền và chị Bạch Anh thì đánh tay ngang với nhau vì không gian bị hạn chế. Mà Trương Toàn Chân thì có vẻ mạnh hơn Bạch Anh.

Tần Minh cảm thấy rất tò mò, muốn để Tống Dĩnh và Dương Hiểu Huyền đánh nhau một lần xem thế nào.

Anh cười: “Chậc chậc, như vậy không ổn đâu Tiểu Huyền”

Dương Hiểu Huyền yên lặng nhìn liếc về phía Tần Minh rồi mới lên tiếng: “Tôi không quen thân gì với cậu cả, làm phiền cậu gọi cả họ tên đầy đủ của tôi ra”


Tần Minh đáp: “Ha ha ha, đừng khách sáo như thế. Anh chưa đánh thắng được bà già ấy thì chưa có tư cách để đánh nhau với tôi đâu. Hay là tôi cho anh thêm cơ hội nữa nhé?”

Dương Hiểu Huyền cảm thấy hơi động lòng, mặc dù gã đã thua Tần Minh nhưng đến giờ gã vẫn không phục anh, rất muốn lấy lại danh dự, nào ngờ lần này gã còn chẳng đánh thắng nổi một bà già. “Ở Hoa Hạ có lắm cao thủ thế? Chỉ tiếc là ở đây không được dùng súng” Dương Hiểu Huyền vừa sợ hãi lại vừa thán phục.
Trước kia gã nước M với bố nuôi Tôn Chính Nghĩa, gã từng nói là mình đã đánh bại được rất nhiều người bởi vì có quốc tịch nước M, còn từng tham gia vào quân đội, là một thành viên chủ chốt của đội đột kích hải quân ở nước M, sau khi xuất ngũ thì lại thành thành viên sáng giá của Hội Vạn Xà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.