Mọi người đều cảm thấy khó hiểu với hành động ấy của Tần Minh, hơn nữa, đang có nhiều người chết như vậy mà lại bật cười, nhìn có vẻ rất kinh dị.
Tần Minh nói: “Ngay từ đầu mấy người đã quyết tâm rồi, nếu không mua được đồ thì sẽ dùng bạo lực để giành lấy”
Cậu Thiệu nói:
“Anh đừng có mà gắp lửa bỏ tay người. Tôi cũng bị tập kích, nhìn nhát dao trên bụng tôi đi, xém chút nữa là đâm vào thận rồi. Tôi cũng là nạn nhân.”
“Tôi cũng là nạn nhân, đầu tôi, ôi... “
Mấy người không bị thương mới là có vấn đề, đen ăn đen chứ gì. “Đừng có luyên thuyên, tôi vẫn ngồi yên từ đầu đến cuối, không dám động đậy.
Rõ ràng là mấy người không giành được đồ của người ta nên mới bị đánh”
Mấy người giám đốc bắt đầu lên tiếng chỉ trích lẫn nhau, bởi vì ở đây còn có Tôn Nhân Binh, cục trưởng tổng cục Cảnh sát thành phố Bắc Kinh, cánh tay ông ta cũng đã bị ai đó đâm, chảy rất nhiều máu. Bây giờ ông ta đang liên lạc lại với bên sở để cử người tới đây, tất cả mọi người đều không muốn đi hầu tòa nên ai cũng ra sức trốn tránh trách nhiệm.
Tần Minh nói: “Vũ Nhu, cho người của bên cô lại đây đi, chúng ta đứng dồn lại, tránh việc bị tập kích lần nữa.
Lâm Vân Đống hoàn toàn đồng ý với ý kiến này, tính cả Dương Hiểu Huyền và chị Bạch Anh thì tổng cộng có sáu người đi về phía Tần Minh, bảo vệ Tần Minh.
Sau đó Tần Minh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127458/chuong-760.html