Sau khi ông chủ Đổng bình tĩnh lại, ông ta đứng ra nói:
"Món đồ thứ hai là món đồ mà tôi đã tốn rất nhiều cao thủ mới lấy được, ngọc tỷ truyền quốc thời Tần Hán, ngọc Nephrite chính hiệu. Có thể nói là món đồ sưu tập tuyệt vời chứa đầy những thăng trầm lịch sử, giá trị của nó không thể đo được bằng tiền. Giá khởi điểm hai trăm triệu"
Cô gái xinh đẹp lại bê món đồ quý giá đi một vòng quanh hội trường, có thể thấy rõ vết máu còn dính trên ngọc tỷ truyền quốc.
Tần Minh lạnh nhạt nói: "Một tỷ"
Anh vừa lên tiếng, mọi người xung quanh yên lặng, chẳng phải đang gây rối hay sao?
"Này nhóc con, cậu vừa mở miệng đã ra một tỷ là sao? Nhà giàu mới nổi thì hay lắm à?"
"Đúng vậy, làm gì có ai hét giá trên trời như vậy?"
"Đừng tưởng có mấy đồng bạc là quên mình họ gì."
Đối diện với sự phẫn nộ của các giám đốc, Tần Minh cười nói:
"Có phải các người không đủ tiền không? Ông chủ Đổng đã nói rồi, đã mất khá nhiều mạng người, mạng người không xứng với cái giá này à? Không đủ tiền thì đừng giành với tôi. Nếu nếu muốn ra giá cao hơn rồi đột nhiên cắt ngang hãm hại tôi thì tôi cũng chẳng quan tâm, xem ai nắm giá chuẩn hơn"
Cậu Thiệu nói: "Mặc dù ngọc tỷ truyền quốc này có giá trị sưu tầm và ý nghĩa nhưng không đáng một tỷ. Mọi người à, cậu ta đang khoe khoang với chúng ta.
"Cái gì? Chúng ta ai chẳng phải người siêu giàu tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127452/chuong-754.html