Kế hoạch của Tần Minh tiến hành thuận lợi, để Dương Hiểu Huyền trông chừng chị Bạch Anh, thế thì không sợ lời hứa lúc trước rồi.
Đoàn người lên phòng khách trên lầu hai, nơi này khá rộng rãi, trang trí theo phong cách thời xưa, rải rác mười mấy chỗ ngồi. Mỗi một vị trí đều có chủ nhân của nó, sau lưng có vệ sĩ mặt mày nghiêm túc đứng đó.
Ở đây Tần Minh gặp Lâm Vân Đống, anh nhíu mày.
Anh ngồi thẳng vào chỗ của Tôn Nhân Binh còn ông ta thì đứng bên cạnh như đàn em.
Mọi người ở đây đều ngạc nhiên, ai cũng biết thân phận của Tôn Nhân Binh nhưng ông ta lại nhường chỗ cho một cậu nhóc?
"Hả? Cậu ta là?"
Một người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế chính ngạc nhiên hỏi:
"Cục trưởng Tôn đích thân xuống dưới dẫn lên, sao trông lạ mặt quá vậy?"
Tần Minh lạnh nhạt nói: "Học trò của Trương Chân Nhân ở Hổ Long Sơn, Triệu Chính Ngôn"
"Wow!"
Vừa nói xong, những người xung quanh đều bất ngờ.
"Thì ra là học trò của Trương chân nhân, thảo nào." "Tôi nghe nói những rắc rối gần đây của nhà họ Tôn cũng do học trò của Trương chân nhân giải quyết."
"Nghe nói thắp hương ở bàn thờ, số nhang khói đó do thần linh hướng dẫn đấy" "Thảo nào lại kiêu ngạo đến vậy, thì ra là học trò của Trương chân nhân."
Tần Minh chống cằm buồn chán, anh lại được mở mang kiến thức về độ nổi tiếng ở Bắc Kinh của Trương Toàn Chân, mới vừa đề cập đến tên ông ta là không có người nào muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127450/chuong-752.html