Khi nói ra chữ “cút” đầy hung tợn cuối cùng, cặp mắt phượng của Hoàng Thư Đồng trợn to, vẻ mặt chán ghét cùng với ánh mắt không kiên nhẫn như kim châm đâm sâu vào tim một thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ, gánh vác trách nhiệm quan trọng từ ba mình như Bạch Tĩnh Thần.
“Cô, cô là thứ đàn bà vô liêm sỉ!!!”
Bạch Tĩnh Thần tức giận đến mức trợn trừng mắt không nói nên lời. Từ trước tới nay gã luôn cho rằng mình rất có sức quyến rũ, hấp dẫn được cả nữ thần của Học viện Điện ảnh Bắc
Kinh, hễ bữa tiệc, hoạt động, dạ tiệc nào có gã tham gia thì Hoàng Thư Đồng đều sẽ có mặt.
Gã vẫn luôn cho rằng Hoàng Thư Đồng không cam lòng lấy cái tên Triệu Chính Ngôn tàn tật ấy, nửa đời sau không có được hạnh phúc, cho nên muốn tìm chỗ dựa mới chứ không nương nhờ nhà họ Triệu nữa.
Mà nhà họ Bạch bọn họ xưa nay đã bất hòa với nhà họ Triệu, nếu có thể cướp lấy Hoàng Thư Đồng từ nhà họ Triệu thì gã cảm thấy hãnh diện bội phần.
Thế nhưng kết quả là trước giờ đối phương chỉ lợi dụng gã để mưu tính giúp Triệu Chính Ngôn, bây giờ thấy không có cơ hội và hy vọng gì nữa thì vứt bỏ gã như quẳng mở rắc rối đi.
Bạch Tĩnh Thần nổi cơn thịnh nộ, gã gào lên:
“Tôi chỉ muốn cô làm chứng cho tôi, chứng minh tôi bị lừa mà thôi. Tại sao cô lại nói với tôi những việc đó? Cô có biết giờ tôi đã thành trò cười trong giới nhà giàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127440/chuong-742.html