Ông cụ Tôn lắc đầu, nói: “Không phải, các con thả cậu ta ra đi, để cậu ta gọi cho người nhà trước kia. Ý đồ thật sự của ba không phải là cho hai anh em bọn ba sống mái với nhau mà là hòa bình buông bỏ ân oán quá khứ. Ân oán của đời trước không cần phải áp đặt lên đời con cháu các con.
Ba đã hạ quyết tâm liều chết rồi, nếu nhất định phải dùng cái chết của ba mới đổi lấy được sự yên bình của hai nhà về sau thì ba sẵn lòng hy sinh”
Nghe được lời giãi bày chứa đầy đại nghĩa của ông cụ Tôn, tất cả mọi người không nói nên lời.
Tôn Nhân Pháp cảm thán:
“Thảo nào ba lại muốn cố ý bị ông ta bắt đi. Nhưng mà hành động tự hy sinh.
“Đủ rồi, đừng nói nữa. Tần Minh giơ tay ngăn cản mọi người lên tiếng, anh nói:
“Tất cả mọi người đều có thể chấp nhận được kết quả hiện giờ, vậy là đủ rồi. Đúng chứ? Tôn Chính Nghĩa?"
Tuy Tần Minh cũng không đồng ý với tinh thần “hy sinh bản thân” của ông cụ Tôn, nhưng xuất phát điểm của ông cụ là vì con cái, kết quả là mọi người cùng vui, thế thì không cần phải truy vấn đến cùng.
Tôn Chính Nghĩa cầm điện thoại của Tần Minh ngồi ngẩn ngơ ở một bên, trên màn hình hiển thị một dãy số, ghi chú là “Giang Yến”.
Cái tên này không xa lạ gì với ông ta, năm ấy ông ta mới ba mươi tuổi, đã một mối tình dài tám năm với Giang Yến nhỏ hơn mình một tuổi.
Vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127435/chuong-737.html