Nhưng nhìn hành động của Tần Minh lúc này thì Tôn Thường Hi chỉ cảm thấy anh rất xa lạ, có cảm giác như chẳng thể nhìn thấu được anh nữa rồi.
Chẳng bao lâu sau, những người mà Tôn Chính Nghĩa thuê về, đều đã trở thành tay sai của Tần Minh.
Tần Minh dẫn đầu đoàn người, vênh váo đi vào khu vực nghỉ ngơi của khách sạn, lúc này trong đại sảnh chỉ còn có ba người.
Tôn Chính Nghĩa, ông cụ Tôn và một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ luyện võ công màu đen.
Tôn Chính Nghĩa nhíu chặt lông mày lại rồi nói: “Cậu thanh niên mà ông tìm đến không hề đơn giản chút nào, chẳng những điều tra được là tôi đang đối phó với nhà họ Tôn các ông, lại còn tìm được tung tích của tôi, bây giờ thì dùng tiền mua chuộc được người tôi thuê về. Trên đời này có mấy người lợi hại như vậy chứ.
Ông cụ Tôn thấy Tần Minh và người nhà mình bình yên vô sự thì đi ra, vừa mừng vừa lo, ông cụ nói: “Học sinh của một người bạn cũ của tôi, giỏi không tả được.”
Tôn Chính Nghĩa khẽ nói: “Đừng có mà mừng vội, tôi còn chưa thua đâu. Bên tôi vẫn còn một người nữa, ha ha, người này thì không thể mua chuộc được bằng tiền đâu: “A Huyền, trông chờ vào con đấy”
Người đàn ông mặc đồ luyện công màu đen đứng cạnh Tôn Chính Nghĩa cung kính gật đầu với anh ta, sau đó bước ra khỏi hàng, đi đến chỗ trống giữa đại sảnh.
Tần Minh nhướn mày lên nhìn người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127428/chuong-730.html