Tần Minh nheo mắt lại, anh không muốn nói về mấy chuyện liên quan đến nhà giàu vô nghĩa đó, anh nói: “Tôn Chính Nghĩa, tôi biết là ông đang quyết tâm muốn chôn mọi người chết cùng, nhưng bây giờ ông lại gọi tất cả chúng tôi vào đây, chứng tỏ mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được. Suy cho cùng thì chuyện của ông và nhà họ Tôn cũng là chuyện đời trước rồi, không liên quan gì đến thế hệ này cả”
Tôn Chính Nghĩa nói: “Ha ha, đừng tưởng là có cái danh học trò của Trương Toàn Chân thì có thể dạy đời người khác. Nhóc con, nếu muốn dạy đời tôi thì cậu phải ra đời sớm hơn một trăm năm”
Tần Minh mỉm cười: “Tôi không định dạy dỗ gì ông cả, tôi chỉ nhắc nhở ông về ý định thật sự đang ẩn sâu trong lòng ông thôi. Nếu như ông hận ông cụ Tôn thật thì ông đã có cả đêm qua rồi, sao ông cụ Tôn vẫn còn bình yên vô sự thế? Rõ ràng là ông có đủ thời gian để rời đi rồi mà.
Tôn Nhân Binh tiến lên nói: “Có phải là ông rất nhớ vị hôn thê năm đó của mình, Giang Yến không? Ông rất muốn đến thăm còn mình, thậm chí còn làm cả xét nghiệm DNA? Chúng tôi đã nghe trộm được những gì đêm qua các ông nói chuyện rồi.
Vậy nên tôi đã phải người đi theo dõi gia đình Giang Yến rồi, nếu như ông muốn nhận lại con của mình thì đừng có chống cự nữa.
Gương mặt Tôn Chính Nghĩa vừa ngạc nhiên lại vừa phẫn hận: “Không sao cả, tôi không tin lời mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127425/chuong-727.html