Mọi người nghe ông ta nói vậy thì mừng như điên, đồng thời mọi người lại càng cảm thấy khâm phục tài năng của Tần Minh hơn.
Tại sao những việc mà những người có thân phận, có địa vị, có mạng lưới quan hệ như họ không làm được, mà Tần Minh vừa xuất hiện thì lại có thể giải quyết được dễ dàng như vậy?
Anh đúng là thần mà.
Người đàn ông nhã nhặn kia nhìn Tần Minh rồi nói: “Xem ra đây lại là chuyện do cậu làm rồi. Tôi rất bất ngờ. Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng mấy người sẽ không điều tra ra được nơi này cơ. Sao cậu biết là chúng tôi trốn ở đây thế?”
Tần Minh dí dỏm đáp: “Thổ địa nói cho tôi biết đấy.
Người đàn ông nhã nhặn cười khẩy: “Hừ, không nói cũng chẳng sao, bây giờ người nào có tiếng nói trong nhà họ Tôn vậy?”
Bốn anh em nhà họ Tôn quay sang nhìn nhau, trước kia họ vẫn luôn tranh cãi với nhau vì chuyện ai có quyền lên tiếng trong nhà.
Bây giờ người đàn ông nhã nhặn này cố ý hỏi vậy, chỉ sợ là đang muốn kéo dài thời gian, đồng thời muốn khiến họ cảm thấy xấu hổ.
Bỗng nhiên cả bốn anh em đồng thanh trả lời: “Đại sư, chúng tôi nghe lời cậu!"
Tần Minh nghe xong thì có cảm giác rất vinh quang, cảm giác này cực kỳ thoải mái, khiến anh thấy hơi lâng lâng.
Tần Minh hằng giọng rồi nói với giọng điệu không hiểu gì: “Tôi là Tần... Triệu Chính Ngôn, là học trò ruột của Trương Chân Nhân ở Hổ Long Sơn. Nay tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127424/chuong-726.html