Quả nhiên, một chiếc ô tô chạy chầm chậm qua cổng nhà họ Tôn.
Những người mai phục gần cổng nhà họ Tôn lập tức lao ra. “Dừng lại!” Tôn Nhân Binh dẫn theo một đám người lao ra, nhưng người đi xuống từ trên xe là một lão già uy nghiêm. Ông ta mặc âu phục, không quan tâm đến những người này mà bước thẳng vào nhà họ Tôn.
Ngay sau đó, ba người đàn ông bước xuống xe. Bọn họ giang tay ra, cầm một thứ trông giống b và đe dọa: “Đừng có làm loạn, nếu không tất cả cùng nhau lên trời đi”
Đám người Tôn Nhân Binh thấy vậy thì trợn mắt há mồm, lập tức dừng lại, không dám liều lĩnh nữa.
Tôn Nhân Binh giận dữ gầm lên: "Chết tiệt, tại sao cha lại làm thế?"
Tôn Nhân Lý cau mày nói: "Chúng ta đã bao vây chặt chẽ đến một giọt nước cũng không lọt được, hẳn chúng không thoát ra ngoài được đâu, đừng lo lắng. Hơn nữa khi anh rời khỏi nhà đã lén đặt máy nghe trộm, chúng ta có thể nghe những gì xảy ra bên trong."
Hai anh em nhao nhao nhìn anh cả không lỗi, lập tức chạy tới nghe trộm.
Trong nhà họ Tôn, ông cụ Tôn có chút xúc động khi nhìn thấy người tới, bùi ngùi nói:
“Mấy chục năm rồi, không ngờ có ngày hai anh em chúng ta lại được gặp nhau”
“Anh em?”
Tôn Chính Nghĩa chống gậy, lạnh lùng nói:
“Nhà họ Tôn các người tự xưng là chính nghĩa, đúng là không biết xấu hổ. Nếu không phải do tôi điều tra ra chuyện năm đó, tôi đã thật sự nhận giặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127414/chuong-716.html