Nam sinh đi đăng trước vừa liếc mắt đã thấy ngay Tần Minh.
"Ơ... Triệu Chính Ngôn, cậu đuổi theo thật à?"
“Chậc chậc, Triệu Chính Ngôn, cậu được đấy. Cậu bị anh Mã bỏ rơi mà còn theo tới nơi này, muốn cưa Đưởng Xảo như vậy ư?"
"Chẳng lẽ cậu vì Đường Xảo mà đuổi theo tới tận đây? Vừa rồi Đường Xảo còn hỏi sao không thấy cậu đấy"
"Thôi xong, anh Mã sắp phát điên rồi, còn cố ý bỏ rơi Triệu Chính Ngôn để Đường Xảo khỏi làm quen cậu ta, ai ngờ lần này cậu ta tự mình theo tới."
Đám bạn học đột nhiên xuất hiện, Tần Minh cảm thấy tuyệt vọng, hận không thể lập tức trả lại tiền đổi chỗ ở khác. Anh như bị và liên tiếp mấy cái vào mặt, nhưng toàn là vả nhầm mới đau cơ chứ!
Anh đến vì Nhiếp Hải Đường, không phải vì Đường Xảo nào đó, ngay cả mặt mũi Đường Xảo thế nào Tần Minh cũng chưa từng nhìn kỹ.
Nhỡ Nhiếp Hải Đường hiểu lầm thì phải làm sao đây? "Trốn tránh Bạch Kính Đình đòi nợ thật sao?
Ha ha, đúng là đàn ông. Hoàng Thư Đồng đột nhiên cười khinh thường, quay sang chỗ khác, nói: "Hừ, anh vui là được, tôi còn có việc, tốt nhất anh đừng làm phiền tôi."
Hoàng Thư Đồng mặt không cảm xúc, thậm chỉ lạnh lùng bỏ đi tìm nhân viên công ty quản lý.
Chuyện này khiến Tần Minh rất phiền muộn, Hoàng Thư Đồng này đúng là vui buồn thất thường khiến anh không sao hiểu nổi.
Tối qua ở bệnh viện, hình như cô ta rất để ý Tần Minh, nhưng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127338/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.