Tần Minh chỉ có thể sáng tạo ra cho mình một "anh Chín Điển" nhưng trong lòng vẫn hơi hoảng. Anh không thể để cho Nhiếp Hải Đường phát hiện ra mình là Tần Minh được.
Nhiếp Hải Đường kinh ngạc quay đầu. Cô cũng nghe được có người gọi Tần Minh nhưng đây chẳng qua là trùng hợp cùng tên cùng họ thôi, không phải là Tần Minh mà cô quen.
Nhưng cô lại thấy "Triệu Chính Ngôn" trước mặt quay đầu lại.
Không hiểu sao hai người đều nghĩ đến đối phương và nhìn nhau, một người nghi ngờ còn một người lại lo lắng.
Nhiếp Hải Đường đột nhiên thầm run rẩy. Cô nhìn thấy... thấy đôi mắt đặc biệt đen láy.
Trong mắt Tần Minh có sự hoảng hốt, yêu thương và quan tâm, đó là ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Từ nhỏ tới lớn, hoa khôi đẹp như Nhiếp Hải Đường được không ít nam sinh theo đuổi nên cô hiểu rõ khao khát trong ánh mắt của bọn họ, hơn nữa cô chẳng phải là một cô gái ngốc.
Trước đây Triệu Chính Ngôn thích Nhiếp Hải Đường vô cùng đơn thuần, vô hại, hơn nữa còn có sự phụ thuộc và tình bạn. Bởi vì cô vừa tới đại học Thanh Hoa đã hiểu nhầm cậu ta là Tần Minh, cứu cậu ta trong lúc cậu ta bị bắt nạt.
Cho nên Triệu Chính Ngôn thích Nhiếp Hải Đường chỉ là sự yêu thích vô cùng đơn thuần.
Nhưng cảm xúc trong mắt Tần Minh trước mặt lại phức tạp hơn, thâm trầm hơn và chân thành hơn.
Đôi mắt tang thương hơn, dường như còn che giấu quá khứ của hai người.
Nhiếp Hải Đường bị ma xui quỷ khiến tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127328/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.