Bà Tôn dẫn hai người ra ngoài, lần này thừa dịp không có ai, bà ta kh người với Tần Minh và Nhiếp Hải Đường: “Chuyện lần này là chúng tôi không đúng, xin lỗi cô Nhiếp và đại sư, mong hai người nhận lời xin lỗi chân thành của nhà họ Tôn chúng tôi.”
Tần Minh khoanh tay nói: “Bà Tôn đã thật lòng xin lỗi thì tôi cũng không hẹp hòi như vậy.
Nhiếp Hải Đường cũng lên tiếng: “Tôi cũng không làm gì, ông cụ không sao là tốt rồi.
Bà Tôn mỉm cười, lấy một tấm chi phiếu ra, sau khi viết xong thì đưa tới, nói: “Trong này là mười triệu, cảm ơn đại sư đã làm phép cứu ba tôi, hi vọng đại sư không chế.
Đệch, trùng độc kéo dài tuổi thọ cực kỳ quý hiếm có giá thị trường là hai đến ba trăm triệu, nhất là bây giờ thung lũng trùng độc của nhà họ Lâm ở Tương Tây đã bị phá hủy một vùng lớn, sau này trùng độc kéo dài tuổi thọ sẽ càng hiếm hơn, vậy mà bây giờ chỉ đổi lại được mười triều?
Vậy ông đây thà để nhà họ Tôn mấy người nợ ân tình cho rồi.
Tần Minh đưa tay ra từ chối, bình tĩnh nói: “Ôi, chuyện hôm nay là duyên phận định mệnh của tôi với nhà họ Tôn mọi người, tôi là người xuất gia, thầy của tôi thường nói, cứu người không cầu được bảo đáp, nếu không sẽ tổn hại đến âm đức. Chuyện này mọi người ghi nhớ là được rồi, có trả tiền hay không thì tôi cũng không thiếu tiền”
Bà Tôn thấy Tần Minh không nhận thì muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127289/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.