Chương trước
Chương sau
Mộc Tư Thuần dang hai tay ôm anh, nũng nịu nói: "Em muốn anh rể ở bên em. Ngày nào ông bà cũng bận việc của mình, gần đây lại nói muốn đi du lịch, ba và anh trai quản lý công ty, mẹ thì ngày nào cũng chỉ biết đánh mạt chược với hội chị em, chị gái lại dốc sức lập nghiệp
Bắc Kinh. Em ở một mình chán lắm"
Tần Minh liếc nhìn cô ta, nói: "Sao em không xem người nhà em giàu có như vậy rồi còn cố gắng như thế. Em không học tập cho giỏi mà cả ngày nghĩ gì thế?"
"Nghĩ đến đàn ông đó" Mộc Tư Thuần nhìn Tần Minh, nói: "Một người đàn ông hôn em"
Nếu là trước kia, Tần Minh chắc chắn sẽ hoảng hốt, nghĩ rằng người phụ nữ này thích anh?
Nhưng bây giờ Tần Minh hoàn toàn không có suy nghĩ này, bây giờ anh khá hiểu Mộc Tư Thuần, cô ấy là yêu tinh nhỏ thích giày vò người khác, cả người tràn đầy tinh thần và sức lực để làm việc này.
Tần Minh nói: "Anh là anh rể em, Mộc Tư Thuần, tư tưởng này của em nguy hiểm lắm đấy."
Mộc Tư Thuần cười thần bí, hỏi ngược lại: "Vậy ư?"
Bị Mộc Tư Thuần chất vấn, Tần Minh thấy hơi chột dạ, anh hoài nghi trong giây lát, Mộc Tiêu Kiều nói cho Mộc Tư Thuần chuyện của họ sao? Nhưng anh lại cảm thấy không có khả năng.
Tần Minh thật sự đau đầu, Mộc Tư Thuần giống như em gái của anh,
đánh không được chửi không xong, vẫn phải dỗ dành, sầu chết đi được.
Tần Minh nói: "Khụ khụ, Mộc Tư Thuần, nụ hôn kia chỉ là hiểu lầm, em đừng để ở trong lòng, em cũng có mất miếng thịt nào đâu?"
Mộc Tư Thuần tức giận nắm chặt tay lại: "Đó là nụ hôn đầu của em"
Tần Minh nói tiếp: "Môi là một trong những bộ phận da thịt của cơ thể, cũng giống như bàn chân, cánh tay thôi, đó là sự cố ngoài ý muốn, không có ý nghĩa đặc biệt, em ngủ một giấc sẽ quên thôi."
Mộc Tư Thuần cắn môi, nói vẻ đáng thương: "Đó là nụ hôn đầu của em."

Tần Minh im lặng để trán, nói: "Chúng ta không có khả năng đầu, em vẫn không hiểu ư? Lần trước anh và chị em đòi ly hôn, em liền trở nên kỳ quái, chuyện này là sao?"
Mộc Tư Thuần ngân ngẩn nước mắt, vẫn nói vẻ đáng thương, "Đó là nụ hôn đầu của em"
Tần Minh rất bất lực, nói: "Được rồi, em nói đi, em muốn thể nào anh đều đồng ý.
"Yeah! Em thắng rồi, ha ha ha! Mộc Tư Thuần lập tức rũ bỏ vẻ tủi thân, bất lực và đáng thương, giơ tay nhảy lên, vui mừng xoay một vòng, đắc ý giơ hai ngón tay với Tần Minh, nói: "Tần Minh, anh bị em lừa rồi, ha ha ha, có phải diễn xuất của em đỉnh lắm đúng không? Anh là đồ ngốc"
".." Tần Minh mặt không cảm xúc nhìn cô gái hưng phấn khoa chân múa tay trước mặt, trong lòng mệt mỏi.
Mộc Tư Thuần nói: "Em muốn anh cùng em... đi chơi.."
Tần Minh nói: "Được, bận rộn lâu rồi, anh cũng muốn thư giãn một tí, em muốn đi đâu chơi?"
"Một tháng." Mộc Tư Thuần cố ý nói một cách rời rạc, cô ta vẫn đang trêu Tần Minh.
Tần Minh nhướng mày, hỏi: "Một tháng là sao?"
Mộc Tư Thuần bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Đơn giản mà? Một tháng tiếp theo, bất lỳ lúc nào em gọi anh nhất định phải có mặt ngay, đi chơi cùng em cả ngày, chăm sóc cho em, em chơi vui vẻ thì sẽ nghe lời anh, quên chuyện nụ hôn đầu"
"Chuyện này." Sao Tần Minh cứ cảm thấy mình tự nhảy vào hố thể nhỉ? Nhưng đi chơi cùng người đẹp như Mộc Tư Thuần cũng sung sướng mà, anh bên nhận lời: "Được, em đừng có mà đối ý"
Trong đại sảnh nhà họ Tào, người hầu đã thu dọn sạch sẽ hơn hai mươi bàn tiệc, khách khứa cũng dần ra về, nhà họ Tào từ trên xuống dưới tràn ngập vui vẻ, khen Tần Minh - đại sự Tần không dứt miệng.
Sân sau có một căn nhà độc lập, mặc dù hơi cũ kĩ, có cảm giác lâu năm nhưng trang trí bên trong vô cùng xa hoa, đồ trang trí cũng toàn là đồ cổ đắt đỏ, đồ nghệ thuật, cho thấy rõ sự giàu có của nhà họ Tào.
Đây là căn nhà dành riêng cho Trần Mục Linh, sau này Trần Mục Linh có thể thoải mái ra vào, bởi vì cô ta đã là một thành viên của nhà họ Tào, vai vế còn không thấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.