Chương trước
Chương sau
“Ôi đệch, Mộc Tiêu Kiều cô điên rồi à?” Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều từ trên cầu vòm nhảy xuống, không kịp phản ứng gì, anh chỉ có thể đưa hai tay ra đón lấy.
Người khác lần lượt lật mình xuống nước, tránh được một chuyện xấu là cả con thuyền đều chìm xuống.
Tần Minh dạng chân ra, vững vàng đứng tấn, rất phong độ dùng tư thế bế công chúa bế được được Mộc Tiêu Kiều.
Thân thuyền bị vào nước lập tức lún sâu rồi chìm xuống, hơn nữa Tần Minh đứng không đủ vững nên suýt chút nữa đã ngã xuống vì thân thuyền lắc lư.
Có điều Tất Nguyên, A Long và mấy thuộc hạ lập tức vây lại xung quanh rồi dùng sức giữ vững thuyền để thuyền không bị lật, cũng giúp cho việc bế kiểu công chúa của Tần Minh được hoàn hảo. “Bộp bộp bộp”, thu hút tràng vỗ tay của nhiều du khách bên bờ sông. “Ngầu, tuyệt vời quá. “Whoa, cô gái đó thật sự dám nhảy" “Mấy người dưới nước cũng xui quá, ha ha ha."
Mộc Tiêu Kiều cũng kích động choàng lấy vai Tần Minh, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô ta cũng không biết Tần Minh có đỡ lấy mình hay không nhưng lúc Tần Minh thật sự đỡ lấy cô ta, trái tim cô ta vẫn rất vui, ít ra thì trong lòng Tần Minh cô ta cũng không phải người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng sau đó vẻ mặt Tần Minh lạnh tanh: “Cô đi theo làm gì? Không biết rất nguy hiểm sao? Cô tưởng đi chơi à?”
Mộc Tiêu Kiều đang tràn đầy vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng của Tần Minh thì trái tim bỗng chốc lạnh lẽo.
Trong lòng cô ta vô cùng tủi thân: “Chẳng phải lo lắng cho anh nên tôi mới không màng nguy hiểm mà đi theo sao? Cái này mà anh cũng không hiểu được, anh là đầu gỗ à?"
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, cô ta vẫn luôn chịu ẩm ức, dứt khoát đáp lại: “Hừ, vậy anh vứt tôi xuống nước đi, tôi tự bơi về." "Cô thật là…." Tần Minh nhìn mấy thuộc hạ dưới nước, cảm thấy đau lòng cho họ vì bảo vệ Tần Minh mà vô duyên vô cớ bị ướt người, anh mằng: “Mộc Tiêu Kiều, cô đúng là ngang ngạnh, còn gây chuyện " “Tôi!” Mộc Tiêu Kiều tức giận muốn phản bác nhưng nhất thời không biết nên nói gì, dù sao thì Tần Minh cũng không gọi cô ta, quả thực là cô ta tự kiên quyết đi theo.
Theo dòng chảy đi xa cổ trấn, lượng khách du lịch giảm dần, dọc đường thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy vài làng mèo, hai bên bờ là núi cao khe hẹp, ánh sáng mờ tối, càng đi thì dòng chảy càng xiết.
Hai bên bờ tiếng vượn kêu vang, thậm chí có chim sà xuống thấp bay qua, bỗng chốc dẫn vào trong rừng xanh, dọc theo dòng sông thỉnh thoảng có đàn cá bơi qua, là một cảnh sắc thiên nhiên của Tương Tây.
Tần Minh cười nói: “Phong cảnh của Tương Tây các cô đẹp thật, con đường vào trấn Bạch Thủy quê tôi toàn là núi cằn cỗi và cỏ dại, không có lấy một con sông khe suối nào”
Lâm Vũ Nhu kiêu ngạo nói: “Tất nhiên, còn có một nơi gọi là U Hồn cốc, quanh năm mây mù bao phủ, trên đỉnh núi tích tụ rất nhiều tuyết, những ngọn núi lớn đó ẩn chứa từ trường, vô cùng phức tạp và hỗn loạn, các thiết bị điện tử đều không dùng được, một khi bất cẩn là không ra được, gặp phải rắn độc hay thú dữ thì có dù có thoát ra được cũng sẽ mắc phải một số bệnh lạ”
Mộc Tiêu Kiều là cô gái ở thành phố lớn, nghe Lâm Vũ Nhu nói đến nơi giống như trong tiểu thuyết kinh dị nên hơi sợ, cô ta vô thức vỗ tay vỗ chân tránh để muỗi đốt, sẽ mắc phải bệnh lạ gì đó.
Tần Minh cầm bình xịt chống côn trùng lên, nói: “Tới thì tới, còn mặc váy làm gì, không biết mang một đội tất da à?”
Mộc Tiêu Kiều tức giận nhận lấy, cũng không nói cảm ơn nhưng lúc cúi đầu thì khỏe mỗi nhếch lên một nụ cười hạnh phúc.
Lâm Vũ Nhu nói tiếp: “Tộc Lâm Thị chúng tôi nuôi một số trùng độc, chỉ cần trong cơ thể có loại trùng độc này thì các loại côn trùng độc bình thường ngửi thấy mùi sẽ không dám đến gần, vì vậy sẽ không bị côn trùng cắn rồi mắc phải bệnh gì nguy hiểm đâu, nhưng vẫn phải đề phòng một số loại rắn độc và thú dữ.”
Tần Minh nghe cô ta nói thế thì càng tò mò về trùng mà tộc Lâm Thị nuôi, không ngờ lại thần kỳ như vậy.
Sắc trời dần tối, ba chiếc thuyền băng qua khe núi u ám, tiếng chim chóc muống và côn trùng càng rõ ràng hơn. Lúc này, ngoài để xem thời gian thì điện thoại đã không gọi đi được nữa.
Nhưng A Long có chuẩn bị điện thoại vệ tinh cao cấp, đó là vệ tinh tư nhân của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, vẫn có thể liên lạc ra bên ngoài cho nên Tân Minh chẳng có gì phải lo lång.
Chỉ là khi vào một khe núi thấp, số lượng khi ở hai bên tăng lên. “Khẹt khẹt." Bọn chúng kêu gào dồn dập khiến người ta thấy rất bực bội.
Bọn chúng kéo dây mây trên vách núi, treo lủng lẳng trên mặt nước, còn định giật lấy hành lý của nhóm Tần Minh.
A Long nhanh tay lẹ mắt ném mấy viên đá trúng vài con khỉ, bọn chúng đau đớn la lên. Nhưng hành động của A Long chẳng những không khiến mấy con khỉ dừng lại mà còn khiến bọn chúng cáu kỉnh hơn, hét lên thu hút thêm nhiều con khác tới. “Gay rồi, đám khỉ nổi giận rồi." Lâm Vũ Nhu thấy tình hình không ổn nên cầm đèn pin chiếu hai bên bờ, nói: “Bọn chúng rất đông, bình thường nếu cho chúng đồ ăn thì chúng sẽ không tấn công thuyền dọc đường, vừa rồi lấy đá ném chúng, rõ ràng là đã khiến chúng tức giận rồi.”
Vừa dứt lời, hai bên bờ có rất nhiều khi hoang xông ra, bọn chúng tạo thành nhóm kéo cành cây nhào tới cần xé mọi người rồi cướp hàng hóa.
Cả nhóm luống cuống vội che cho nhau, Tần Minh cũng bảo vệ Mộc Tiêu Kiều ở phía sau.
Đảm khỉ này rất thông minh, còn biết đứng trên vách núi ném đá về phía nhóm Tần Minh, tiếng hú ngày càng lớn, ồn ào khiến mọi người vô cùng khó chịu.
May mà nhóm Tần Minh đều là những binh sĩ đã qua huấn luyện bài bản, mặc dù không được trang bị vũ khí nhưng vẫn có thể dùng tay không đánh bại bầy khỉ, lúc mọi người đang vui mừng thì chiếc thuyền va phải đá. “Bụp” một tiếng, ba chiếc thuyền lần lượt bị lật, tất cả đều rơi xuống nước.
Lúc mọi người lên bờ lại thì đều đã ướt như chuột lột. “Hú hú... Tiếng thú kêu gào trong rừng vào đêm khuya truyền đến
Mộc Tiêu Kiều nhát gan, sợ hãi ôm lấy cánh tay Tần Minh, hoang mang nhìn xung quanh.
Tần Minh thở dài, cô nói xem lá gan cô nhỏ như vậy sao cứ phải đi theo làm gì? Giờ chịu khổ rồi đúng chứ?
Nhưng lúc này, anh cũng không chế nhạo Mộc Tiêu Kiều mà luôn bảo vệ cô ta.
Mặc dù Mộc Tiêu Kiều cả người ướt sũng nhưng vẫn cảm thấy ấm áp vì hành động đột ngột của Tần Minh, cô ta cũng vô thức dựa vào lưng Tần Minh. Mặc dù cãi nhau với Tần Minh nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến anh.
Tần Minh cảm nhận được hai bầu ngực mềm mại cọ sát vào lưng, đây là tư thế ôm mà Tần Minh thích nhất, khiến anh không khỏi suy nghĩ lung tung. “Không thiếu ai chứ?” Tần Minh hỏi. “Không thiếu." A Long đếm đủ số người rồi hỏi: “Cô Lâm, Thổ Trại của cô còn bao xa nữa?”
Lâm Vũ Nhu đáp: “Còn phải đi bộ khoảng một tiếng, nhưng ở đây rất gần với U Hồn cốc trong truyền thuyết. Rắn, côn trùng, chuột, kiến qua lại vẫn là chuyện nhỏ, khuya chút nữa sẽ xuất hiện thủ dữ nên rất dễ bị thương.
Tần Minh buồn bực thở dài, đây đúng là dây cà ra dây muống mà, anh cũng sợ đêm dài lắm mộng.
Mọi người nhìn anh, ở đây anh mới là người có tiếng nói, gấp rút lên đường hay tìm chỗ nghỉ ngơi đều phải nghe theo Tần Minh.
Tất nhiên Tần Minh muốn đi tiếp, nhưng không biết Mộc Tiêu Kiều có chịu đựng nổi không. Lúc nhìn Mộc Tiêu Kiều, đột nhiên anh nhướng mày.
Mộc Tiêu Kiều chú ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Tần Minh, sững sờ hỏi: “Sao thế?"
Tần Minh nhìn thấy một con rắn sọc đốm xanh màu sắc sặc sỡ bò trên thân cây sau lưng Mộc Tiêu Kiều, nó đang há miệng muốn cắn vào cổ cô ta. Tần Minh lo lắng, cơ thể phản ứng theo bản năng, lập tức đưa tay ra ngăn lại. “A!” Tần Minh đau đớn phát ra tiếng trầm thấp, anh bị con rắn sọc đốm xanh sặc sỡ này cắn vào cánh tay.
Cánh tay Tần Minh nhanh chóng cảm thấy tê ngứa.
A Long nhanh tay lẹ mắt, tay không tóm lấy con rằn rồi bóp đầu nó, hét lớn: “Mau chuẩn bị huyết thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.