Tần Minh đón Bạch Tư Thuần về nhưng cô nhóc này đúng là lớn gan, ở địa bàn của người ta mà vẫn vui vẻ ăn uống, không giống như bị bắt cóc chút nào.
Tần Minh hỏi: “Không gây khó dễ cho em chứ?”
Mộc Tư Thuần kiêu ngạo, hai tay chống nạnh nói: “Tất nhiên là không rồi, em nói tên anh rể ra là bọn họ sợ ngay, hờ hờ hờ, họ đối đãi với em như khách quý, đồ ăn địa phương ở đây ngon lắm.
Tần Minh cạn lời xoa đầu Mộc Tư Thuần, bảo: “Không sao thì tốt rồi.”
Mộc Tư Thuần bị Tần Minh xoa đầu thì cười khúc khích đáng yêu, nhìn Tần Minh với vẻ e then.
Mộc Tiêu Kiều ở bên cạnh thấy cảnh này, hai người chẳng phải anh em ruột, thân thiết như vậy là có ý gì?
Không hiểu sao trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu, vội đi tới kéo Mộc Tư Thuần ra, nói: “Tiểu Thuần, để chị xem có bị thương ở đâu không?”
Mộc Tư Thuần không vui nói: “Không có đâu, chị, em ổn mà.”
Tần Minh quay lại căn phòng nhỏ kia, bảo: “Lâm Vũ Nhu, người của cô đều chạy hết vứt một mình cô lại, thật sự không ngờ đấy, tôi còn tưởng cô rất quan trọng.”
Lâm Vũ Nhu tự tin nói: “Chỉ chị Bạch Anh đi mà thôi, không phải cả tộc Lâm Thị chúng tôi rút khỏi thành phố Đại Dung. Khách sạn của anh có lẽ vừa đuổi vài nhân viên phản bội nhỉ? Bọn họ là thành viên của tộc Lâm Thị chúng tôi, giúp chúng tôi lẻn vào khách sạn giả vờ phóng hỏa cướp người. Cho nên tôi vẫn đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127133/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.