Tần Mình nghe được Bạch Ngọc Thuần đã tùng tìm ba cô ấy.
Cô ấy im lặng một lát rồi nói tiếp: "Em dùng cách ngu nhất là lần lượt thử từng số, thật ra có một vài số gọi được nhưng chẳng có ai quen mẹ em tất cả đều nói em gọi điện tính lừa bọn họ." "À." Tần Minh nói: "Không sao, vẫn còn có rất nhiều các khác"
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu: "Không, em không quan tâm chuyện này. Bây giờ em đang sống rất tốt, chăm chỉ học hành, sau này kiếm làm việc và sống cùng người mình thích như vậy cũng được rồi. Ba em thậm chỉ còn chẳng để lại tấm ảnh nào. Từ nhỏ em chỉ biết ba qua những lời kể của mẹ biết ông rất đẹp trai, rất dịu dàng với mẹ. Còn về bài bạc nợ nần thì chắc là ba ruột của anh em."
Em đã quen với sự thiếu thốn tình thương của ha. Nếu ba thật sự quan tâm em sao không tim em suốt nhiều năm như vậy.
Tân Minồi nói: "Không phải bạn em đã chuyển nhà à? Có thể ông ấy không tìm được.
Bạch Ngọc Thuần nói: "Bọn em chuyển nhà chỉ để tiên đi học, từ thôn chuyển lên trên thị trấn chứ vẫn ở cùng một địa phương. Nếu ông ấy muốn tìm thì vẫn có thể tìm được. Có lẽ ông ấy đã chết rồi."
Tần Minh im lặng, cũng không biết nói gì mới tốt. Rõ ràng chuyện quan trọng mà Bạch Ngọc Thuần muốn nói với anh không phải là chuyện này.
Cô ấy nói tiếp: "Không nói chuyện của em nữa. Hôm nay em chủ yếu chỉ muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127046/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.