Sau khi bị Hầu Khánh cảnh cáo, Tào Lực Kiên sợ mất hồn mất vía, quả thật có những người có năng lực khiến cả nhà ông ta biến mất khỏi thành phố Quảng chỉ trong một đêm.
Rốt cuộc ông ta cũng nhận ra được, sợ rằng thân phận của Tần Minh không hề đơn giản mà cực kỳ đặc biệt, vậy nhưng anh lại rất khiêm tốn, mà ông ta lại dây vào anh, thể có khác nào đâm đầu vào chỗ chết đâu?
Tào Lực Kiên sợ vỡ mật, ông ta biết mất đi núi dựa thì ông ta chẳng là thứ gì cả, ông ta bò đến bên chân Tần Minh và cầu xin: “Cậu Tần, xin hãy cho mạng cho bọn tôi. Tôi có mắt không tròng, không biết cậu Tần nên mạo phạm cậu. Tôi sẵn lòng bồi thường cho cậu, chỉ mong cậu bỏ qua cho bọn tôi.”
Mọi người đứng xem vô cùng bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng này. “Sao người này bỗng nhiên lại sợ hãi thế? Ha ha ha, chân mềm nhũn không đứng lên nổi luôn” “Tôi không ghét người giàu đâu, nhưng loại người giàu như thế này có tiền lại không làm việc tốt mà chỉ biết tiếp tay cho giặc, gieo họa cho người thường, nhục nhã như thế là đáng đời bọn họ. “Người đàn ông vừa mới đến là nhân vật máu mặt đấy.” “Chụp rồi, chụp rồi."
Sự kích động của người dân, hành động quỳ xuống khuất phục của Tào Lực Kiên, mọi việc lật ngược quá nhanh, từ đầu đến cuối Tần Minh vẫn luôn chiếm thế thượng phong, làm sao một chàng trai nghèo không có gì hơn người như cậu ta lại làm được?
Tào Cảnh Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127041/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.