Tần Minh ngạc nhiên nhìn cô lao công ấy, đối phương cầm một chiếc ví tiền bẩn thỉu đầy nước bùn đen sì, đó chính là ví tiền của anh, tiền trong ví ướt nhẹp hết cả, tỏa ra mùi hôi thổi của cống rãnh.
Cô lao công đó nói: “Vừa rồi có người bảo tôi cầm nó đưa đến cho cậu, là của cậu đúng không?"
Tần Minh gật đầu, nói: “Cảm ơn cô
Tần Minh cầm lấy ví tiền, hoàn toàn không ngờ được chiếc ví rơi vào trong cống thoát nước lại quay về với anh, thẻ có hết ở đây, lần này anh có tiền rồi.
Nhưng anh không có thời gian quan tâm xem ai đã tìm lại ví cho mình.
Tào Cảnh Thành nói: “Tần Minh, trong ví cậu có bao nhiêu tiền? Có hai trăm nghìn không? Nếu không có thì tôi có thể cho cậu mượn”
Vừa nói, anh ta vừa đến gần Tần Minh, hiện tại mặt Tào Cảnh Thành bị đánh sưng vù, bàn tay bị trật khớp, đủ thứ nước canh xối lên người nóng đỏ cả da, trông vô cùng nhếch nhác, nhưng anh ta không rảnh quan tâm đến những việc khác.
Bạch Đại Hữu ngu xuẩn không sợ chết mà khai hết kế hoạch của họ ra, vốn dĩ kế hoạch rất hoàn mỹ lại thành ra đầy sơ hở, anh ta phải đối mặt với việc truy tố hình sự, anh ta sắp xong đời rồi.
Anh ta dịch lại gần Tần Minh, nói: “Tần Minh à, tiền chữa bệnh cho mẹ Bạch Ngọc Thuần để tôi trả cho, hai trăm nghìn, không, thêm phí bồi bổ sau đó nữa tổng cộng là ba trăm nghìn được không? Chẳng phải cấp cứu được rồi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127039/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.