Chương trước
Chương sau
Tần Minh đang định đi thì đột nhiên cảm thấy một cơn gió thổi qua, Phùng Đông Tường bỗng lao đến bên cạnh Tần Minh, quay đầu, giơ tay ra móc ví của Tần Minh.
Thời gian vỏn vẹn ba giây, Tần Minh nhìn thấy, não đi theo nhưng tay chân thì ở lại, cuối cùng mới đưa tay tóm lấy nhưng chỉ tóm được khoảng không.
Tần Minh tức điên, mắng: “Ông, ông trả tiền cho tôi, đó là tiền của tôi.
Phùng Đông Tường dùng ngón tay kẹp ví tiền của Tần Minh, nói: “Tất nhiên tôi biết cướp đồ của cậu chủ là bất kính, nhưng ông Thường bảo tôi tìm cậu chủ về, dù sao thì tôi cũng phải làm việc. Chỉ cần cậu chủ chịu về thì Phùng Đông Tường tôi sẵn sàng chịu phạt
Tần Minh cạn lời, để ép anh về nhà người này lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy. “Olmei, lên cho tôi.” Tần Minh la lớn.
Olmei ở phía sau đá ví của Tần Minh lên không trung với đôi chân dài một mét hai.
Phùng Đông Tường cau mày, quát: “Cli Olsen, cô có biết mình đang làm gì không?”
Olmei giơ chân dài lên, hai tay năm thành năm đấm, bảo vệ bên cạnh Tân Minh, đáp: “Tất nhiên, tôi đang bảo vệ sếp của tôi. Cậu ấy mới là sếp của tôi, ông chỉ là người tôi không liên quan đến tôi. Nếu ông muốn cướp đồ của sếp tôi nữa thì cẩn thận, tôi không khách sáo đâu.”
Phùng Đông Tường tự tin xắn tay áo lên, nói: “Tốt lắm, nhiều năm vậy rồi, để tôi kiểm tra xem trình độ của cô có giảm hay không.
Vừa dứt lời, hai chân Phùng Đông Tường xoẹt thành hình bán nguyệt, sau đó đột nhiên nhảy vọt lên cao, đưa tay cướp lấy ví.
Olmei thấy cơ hội, đá một chân qua, nhưng Phùng Đông Tường chỉ giơ tay ngăn lại một cách bình thường, từ eo trở xuống vững chắc như núi, không nhúc nhích chút nào.
Olmei nhướng mày, đổi sang ra quyền Yokote, thân hình cô ta trông có vẻ mảnh mai nhưng lại ẩn chứa sức mạnh cực lớn, đấm hết cú này đến cú khác lên người Phùng Đông Tường, khiến ông ta không thể không lui về sau.
Tần Minh đứng một bên nhìn, cảm giác như đang xem các cao thủ ra chiêu trong phim hành động, đấm vào thịt, ra đòn tàn nhẫn. Mặc dù Olmei là phụ nữ, nói đến hạng cân cũng không bằng Phùng Đông Tường, nhưng động tác của cô ta rất sắc bén quyết liệt, vô cùng linh hoạt, mái tóc vàng tung bay, tư thế hiên ngang.
Mặc dù Phùng Đông Tường đã già, nhưng thể lực lại mạnh như một thanh niên, Tần Minh cũng thấy kỹ năng của ông ta, giống như sự kết hợp của Muay Thái, nhu thuật Brazil và võ thuật Trung Quốc, một võ sĩ tập hợp nhiều loại võ thuật. Mặc dù thể tấn công của Olmei rất quyết liệt, nhưng Phùng Đông Hưng thấy chiêu tiếp chiêu, vô cùng hoàn hảo.
Còn ví tiền của Tần Minh thì tung qua tung lại trên tay hai người, cả hai đấu năm phút mà không để ví tiền rơi xuống.
Đột nhiên, có một chiếc xe phun nước đi qua, nước bắn ra, hai người đang đầu với nhau đều không muốn ướt quần áo nên đồng thời nhảy ra phía sau. Đúng lúc này, không ai bắt lấy ví của Tần Minh nên nó rơi xuống đất, vừa hay bên dưới là một tấm lưới sắt thoát nước.
Ví tiền xuyên thắng vào kẽ hở của tấm lưới sắt, rơi xuống dưới. “Đệch!” Tần Minh lao vào năm bò lên tấm lưới trên cống, thấy bên dưới tối đen, nước trong cống đang chảy, không biết ví trôi đi nơi nào rồi.
Vẻ mặt Tần Minh đau thương: “Chứng minh của ông đây, thẻ ngân hàng, thẻ sinh viên... và cả tiền học bổng, tiền bao nuôi cô Liêu đưa cho tôi, a."
Mặc dù kết quả không như Phùng Đông Tường nghĩ, nhưng ông ta cũng đạt được mục đích, ông ta hơi cúi người với Tần Minh, nói: “Cậu chủ, chỉ cần cậu đồng ý quay về thì có nhiều tiền hơn nữa cậu cũng có thể tùy ý kiểm soát, tôi sẵn sàng chấp nhận sự trừng phạt và cơn giận của cậu.”
Tần Minh bốc hỏa, nói: “Cút, ông tưởng tôi không có tiền là không sống được sao? Tôi vốn là một tên nghèo mà, tôi nghèo quen rồi, tôi chẳng quan tâm đến vinh hoa phú quý. Tôi tự biết kiếm tiền."
Phùng Đông Tường thở dài, nói: “Hi vọng đúng như ông Thường nói, từ nghèo khó sang giàu có thì dễ mà từ giàu có xuống nghèo khổ thì khó. Cậu chủ có thể sớm hiểu được sự tàn khốc của xã hội này”
Tần Minh không hiểu sự tàn khốc của xã hội này sao?
Anh hiểu hơn ai hết đấy, chẳng ai sống mà thoải mái dễ dàng như vậy, chính vì đã trải qua cuộc sống nghèo khổ nên mới rèn giũa được tính kiên trì và tự tin của Tần Minh.
Tần Minh bảo Olmei trả lại chiếc Mercedes, kiên quyết không dùng đồ của tập đoàn, phân rõ ranh giới, sau đó giúp anh làm lại các giấy tờ của mình. Mặc dù sẽ mất một thời gian, nhưng nhẫn nại rồi sẽ qua thôi.
Tân Minh biết, nhất cử nhất động của anh bây giờ đều bị Thường Hồng Hi theo dõi, nhưng anh sẽ không vì vậy mà chịu thỏa hiệp. Anh có nguyên tắc và giới hạn của mình, không thể vì khối tài sản khổng lồ mà Thường Hồng Hi cho Tần Minh rồi điều khiển anh như một con rối được.
Tần Minh tự đi đến chợ tuyển dụng.
Đến chợ tuyển dụng bên ngoài làng đại học, Tần Minh mồ hôi nhễ nhại, bên ngoài chợ tuyển dụng tấp nập người qua lại, ở đây có không ít sinh viên nghèo nghỉ hè không về nhà mà tìm công việc để rèn luyện bản thân.
Năm đó Tần Minh cũng là một người đi tìm việc làm thêm.
Tần Minh nhìn một hồi thì thấy Bạch Ngọc Thuần bị chen vào một góc, cô mặc một chiếc quần bò giặt đến bạc màu, một chiếc áo phông trắng có chỗ vá, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trông rất tươi tắn nhanh nhẹn.
Nhưng có vẻ có tranh không lại những chàng trai khác, nhiều bảng tuyển dụng như vậy mà cô ở bên ngoài nhón chân nhìn quanh.
Tần Minh đi qua, ở sát rìa bảng tuyển dụng, cưỡng ép ngăn một người đàn ông đang đẩy cô ra ngoài, dành ra một khoảng trống cho Bạch Ngọc Thuần.
Bạch Ngọc Thuần thấy có người giúp mình thì vội nói: “A, cảm ơn. Ế? Là anh Tần Minh à?"
Lúc nhìn thấy Tần Minh, Bạch Ngọc Thuần ngạc nhiên mỉm cười, cũng đã lâu rồi cô không gặp Tần Minh, không ngờ vừa nãy hai người nhắn tin giờ Tần Minh đã đến đây.
Tần Minh hỏi: “Tìm việc làm thêm?”
Bạch Ngọc Thuần xấu hổ gật đầu, đáp: “Vâng, vẫn chưa tìm được việc thích hợp.
Tần Minh cười nói: “Muốn tìm việc thế nào?
Anh tìm giúp em.
Bạch Ngọc Thuần nhìn mặt Tần Minh, mồ hôi nhễ nhại, chắc là đi từ trường đến, cô lấy một chiếc khăn tay nhỏ từ trong túi secondhand ra, nói: “Xem anh mồ hôi nhễ nhại kìa."
Tần Minh cầm lấy khăn tay của Bạch Ngọc Thuần, có mùi thơm như của cô.
Tần Minh đẩy về, nói: “Anh nhiều mồ hôi thế này, chẳng phải sẽ làm bẩn khăn tay của em à? Anh không cần đầu.
Bạch Ngọc Thuần nói: "Khăn tay này vốn là để lau mồ hôi mà. Lau mồ hôi thôi, không bẩn đâu.
Nói xong, Bạch Ngọc Thuần kiễng chân lau mồ hội trên trán cho Tần Minh.
Tần Minh toét miệng nói: “Cảm ơn
Bạch Ngọc Thuần nhanh chóng lau khô mồ hội giúp Tần Minh, sau đó xấu hổ cúi đầu, trồng bộ dạng có hơi chật vật bất an, không biết nên nói gì.
Tần Minh hỏi: “Ừm... Em muốn tìm công việc gì?"
Bạch Ngọc Thuần ngẩng đầu, dầu miệng nói: “Công việc trong nhà ấy, mùa hè nóng quá, làm ngoài trời quả thực em sợ bị cảm nắng. Em không thể ốm được, em mà ốm thì không thể kiếm tiền."
Tần Minh chỉ vào một bảng quảng cáo tuyển dụng, nói: “Nhân viên chào hàng sản phẩm mới ở siêu thị thì thế nào? Kết toán theo tuần, một ngày có thể kiếm được bảy mươi tê."
Bạch Ngọc Thuần mím môi, nhìn quảng cáo rồi lại nhìn Tần Minh, hỏi: “Tần Minh, anh cũng tìm việc làm à?”
Tần Minh nheo mắt, theo lý thì bây giờ anh thật sự không một xu dính túi, cũng ngại đòi cô Liêu nữa, anh gật đầu nói: “Đúng vậy, anh cũng nghèo mà, kiếm chút tiền tiêu vặt chứ.”
Đột nhiên, phía sau có một bàn tay đặt lên vai Tần Minh, nói: “Đã biết cậu nghèo rồi cậu còn không tránh qua một bên?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.