Tần Minh đang định đi thì đột nhiên cảm thấy một cơn gió thổi qua, Phùng Đông Tường bỗng lao đến bên cạnh Tần Minh, quay đầu, giơ tay ra móc ví của Tần Minh.
Thời gian vỏn vẹn ba giây, Tần Minh nhìn thấy, não đi theo nhưng tay chân thì ở lại, cuối cùng mới đưa tay tóm lấy nhưng chỉ tóm được khoảng không.
Tần Minh tức điên, mắng: “Ông, ông trả tiền cho tôi, đó là tiền của tôi.
Phùng Đông Tường dùng ngón tay kẹp ví tiền của Tần Minh, nói: “Tất nhiên tôi biết cướp đồ của cậu chủ là bất kính, nhưng ông Thường bảo tôi tìm cậu chủ về, dù sao thì tôi cũng phải làm việc. Chỉ cần cậu chủ chịu về thì Phùng Đông Tường tôi sẵn sàng chịu phạt
Tần Minh cạn lời, để ép anh về nhà người này lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy. “Olmei, lên cho tôi.” Tần Minh la lớn.
Olmei ở phía sau đá ví của Tần Minh lên không trung với đôi chân dài một mét hai.
Phùng Đông Tường cau mày, quát: “Cli Olsen, cô có biết mình đang làm gì không?”
Olmei giơ chân dài lên, hai tay năm thành năm đấm, bảo vệ bên cạnh Tân Minh, đáp: “Tất nhiên, tôi đang bảo vệ sếp của tôi. Cậu ấy mới là sếp của tôi, ông chỉ là người tôi không liên quan đến tôi. Nếu ông muốn cướp đồ của sếp tôi nữa thì cẩn thận, tôi không khách sáo đâu.”
Phùng Đông Tường tự tin xắn tay áo lên, nói: “Tốt lắm, nhiều năm vậy rồi, để tôi kiểm tra xem trình độ của cô có giảm hay không.
Vừa dứt lời, hai chân Phùng Đông Tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127030/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.