Phó giám đốc La cầm ống nước, cười khẩy đầy hung tợn: “Ha ha, thằng nhóc cậu có bản lĩnh hơn nữa thì bây giờ cũng không cử động được. Chỉ cần cậu hành động thiếu suy nghĩ một chút là Liêu Thanh Tuyền sẽ rơi xuống ngay. Để tôi xem cậu còn có thể ngang ngược bằng cách nào? Xử lý cậu xong, tôi sẽ lập tức ra nước ngoài bằng thuyền, tình nhân và tiền tôi đã chuẩn bị hết rồi, he he. Cậu cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn chờ bị xử tử sao? Đừng ngây thơ nữa, ông đây tích luỹ bao nhiều năm, là người mà thằng giẻ rách cậu có thể ngưỡng vọng ư?"
Câu nói này vừa dứt, ông ta đã đánh một gậy vào tay đang kéo dây thừng của Tần Minh.
Tần Minh chống một chân vào tường, dựa vào sức cơ thể để kéo dây, tay trái không vướng bận gì nhanh chóng giơ lên đỡ.
Bộp, tiếng thanh sắt trầm thấp đánh vào bắp thịt.
Tần Minh nhíu mày, cắn chặt răng nhưng không hề nhượng bộ.
Anh chế giễu ngược lại: “Ông chưa ăn cơm à? Hay là ông chỉ có sức khi động đến phụ nữ? Ha ha, đang gãi ngứa cho tôi đấy à?” “Hửm?” Phó giám đốc La giật mình, không ngờ Tần Minh lại có khí phách đến vậy, mà ánh mắt không chịu khuất phục của anh càng khiến ông ta run rẩy, tên nhóc này lợi hai. “Đi chết đi.” Phó giám đốc La cáu kỉnh giơ thanh sắt lên, đập mạnh về phía đầu Tần Minh.
Cốc, lại một tiếng thanh sắt đập vào bắp thịt vang lên, Tần Minh lại chống đỡ.
Phó giám đốc La xoay cổ tay, đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127026/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.