Chương trước
Chương sau
Mấy nhân viên bảo vệ to con hỏi: “Kiếm thêm thu nhập cái gì? Cậu là tên bưng bê, lương còn chẳng nhiều bằng chúng tôi, mau đi làm việc đi, nếu không chúng tôi xử lý cậu.
Tần Minh móc bốn ngàn tệ từ trong túi ra: “Các anh đánh anh ta một trận, mỗi người được một ngàn
Quản Ninh sửng sốt, sau đó bật cười: “Thần Minh, đồ giẻ rách nhà cậu còn biết bỏ tiền ra thuê người đánh à? Ha ha ha, chút tiền này thì ai làm việc cho cậu? Mấy anh bảo vệ, tôi sẽ trả mỗi người hai ngàn, đây, sáu ngàn tệ, đánh cậu ta cho tôi, đánh đến chết đi.
Tần Minh chậm rãi lấy ra một xấp tiền khác: “Mỗi người ba ngàn
Quản Ninh cũng giận sôi, tiếp tục móc tiền ra: “Mẹ nó, so với tôi hả? Cậu có khả năng này không? Tôi trả sáu ngàn, đây là hai mươi tư ngàn.
Thấy nhiều tiền như vậy, bốn nhân viên bảo vệ cũng đứng núi này trông núi nọ, lương tháng của họ chỉ được hơn bốn ngàn tệ, sự cám dỗ này thật lớn.
Tần Minh lại ra giả: “Một đấm mười ngàn.”
Một đẩm mười ngàn? Đây không phải là cái giá trên trời sao? Điền rồi à? Quảng Ninh không trả được nhiều tiền thế, nhưng anh ta kiên quyết không tin Tần Minh có nhiều tiền đến vậy.
Quản Ninh chế nhạo khinh thường: "Không phải các anh thật sự tin cậu ta đấy chứ? Các anh nhìn xem cậu ta chỉ là một tên giẻ rách, muốn tán tỉnh nữ thần nên đến nịnh hót thôi, cậu ta sẽ có tiền chắc? Chi phiếu trống thì ai mà chẳng biết viết?”
Tần Minh không nói lời nào, lấy điện thoại ra, tin nhắn trên đó hiển thị số dư tài khoản của anh, trừ tiền Cli trả nợ và tiền chữa bệnh cho em gái thì anh vẫn còn tám trăm triệu.
Mấy tên bảo vệ nhìn điện thoại di động của Tần Minh với vẻ không thể tin được, ngạc nhiên thốt lên: “Mẹ ơi, tỷ phú? Sao cậu lại tới khách sạn chúng tôi bưng bê thế?” “Người anh em, ôi trời ơi, nhiều tiền quá.
Tần Minh thản nhiên nói: “Không có gì, trải nghiệm cuộc sống một chút, kết thêm nhiều bạn hơn thôi.”
Tần Minh nói trúng tâm tư của mấy nhân viên bảo vệ, họ làm bảo vệ, làm nhân viên phục vụ, thường xuyên bị người khác coi thường, khinh bỉ, trong lòng buồn bực, về quê nhà cũng xấu hổ nói mình là người gác cửa cho người ta.
Tần Minh giàu có như thế mà lại nói trải nghiệm cuộc sống, kết thêm nhiều bạn hơn, chẳng phải là làm bạn với họ sao? Anh khiêm tốn như vậy khiến lòng họ rất dễ chịu.
Hơn nữa ánh mắt Tần Minh nhìn họ rõ ràng không có sự khinh thường mà là sự bình đẳng, còn Quản Ninh kia lại luôn ra dáng vẻ ông trời, không phải ông chủ mà cứ nói giọng điệu của ông chủ
So sánh xong, độ thiện cảm của bốn nhân viên bảo vệ với Tần Minh tăng lên rất nhiều.
Họ nhanh chóng bao vây Quản Ninh, đấm một cú chào hỏi chính diện. “Này này! Mấy tên gác cửa các anh có biết tôi là ai không? Tôi là bạn của phó giám đốc đài truyền hình đấy! Ôi... eo của tôi!
Tôi muốn kiện mấy tên chó gác cửa các anh tội đánh hội đồng khách hàng.
A, đừng đánh vào mặt, a... Đám giẻ rách các người cùng một giuộc với nhau, rắn chuột một ổ thông đồng làm bậy, cấu kết với nhau làm việc xấu, xúc phạm người có văn hoá. Á, mặt của tôi!”
Thầy Quản bị đánh mặt mũi bầm dập, anh ta càng nhục mạ bốn nhân viên là chó gác cửa, là kẻ thấp hèn thì họ càng tức giận, đánh càng mạnh tay hơn, họ làm việc bằng chính đôi tay của mình, tại sao lại thấp kém hơn chú?
Tần Minh vừa nhặt tiền Quản Ninh làm rơi trên mặt đất lên, vừa nói: “Tên này không đến để tiêu tiền, không được coi là khách hàng. Anh ta đến để quấy rối, các anh đánh xong thì ném vào thùng rác. Tôi sẽ gọi cho quản lý của các anh, người ta sẽ không làm khó các anh đầu. À, các anh cầm lấy số tiền này đi uống rượu đi Tần Minh đang định đưa tiền thì bốn nhân viên bảo vệ lần lượt lắc đầu, họ nói: “Người anh em, chúng tôi không nhận nhiều đầu. Hệ hệ, làm chút chuyện nhỏ này mà nhận nhiều thì lương tâm cũng bất an, mỗi người một ngàn là đủ rồi.”
Tần Minh cũng không so đo với họ, mỗi người hai ngàn, anh còn kiếm trọn của thầy Quản mấy chục ngàn, dù sao cũng là tiền trà nước phó giám đốc La cho anh, Tần Minh rất an tâm khi nhận số tiền bất chính này.
Quản Ninh bị đánh sưng mặt mũi, chửi ầm lên: “Tần Minh, cậu ăn trộm tiền còn xúi giục phạm tội, tôi phải báo cảnh sát bắt cậu. Mấy người đánh hội đồng người vô tội, tôi phải bắt hết các người đi.”
Tần Minh không thèm để ý đến anh ta, nói chuyện phải có chứng cứ, nơi vắng vẻ này không có camera nên cứ mặc anh ta la hét, loại nhát chết này muốn tạo phản là chuyện không thể nào.
Tần Minh thấy trợ lý Tiểu Lệ không dìu Liêu Thanh Tuyền ra thì rất kỳ lạ. Anh lập tức chạy về phòng VIP nhưng lại thấy Tiểu Lệ đã bị đánh vào đầu chảy máu, đang nằm ngất xỉu trên ghế.
Nhưng phó giám đốc La và Liêu Thanh Tuyền thì không thấy đâu?
Hơn nữa trên đất còn có một chiếc điện thoại Apple MAX, đây không phải điện thoại của Liêu Thanh Tuyền sao?
Liêu Thanh Tuyền bị người đánh ngất và đưa đi rồi ư?
Tần Minh vội chạy đến phòng 701 trên lầu, anh phá cửa nhưng lại phát hiện không có ai.
Đúng lúc này, điện thoại của Liêu Thanh Tuyền trong tay Tần Minh đổ chuông, là số của phó giám đốc đài truyền hình.
Vẻ mặt Tần Minh nghiêm trọng, anh nhắc máy thì nghe thấy một giọng nói dữ tợn “Cậu nhóc, không cần tìm nữa, cậu lên sân thượng một mình đi.
Tần Minh nghe vậy thì lo lắng, sao phó giám đốc La lại đột nhiên giở trò? Tần Minh bước nhanh lên sân thượng, sân thượng của khách sạn nhỏ hẹp, liếc mắt một cái là có thể thấy hết mọi thứ lặt vặt, bảng biển. Gió đêm trên lầu chót hiu hiu giữa mùa hè nóng như thiêu, khó chịu.
Phó giám đốc La đứng trước mặt Tần Minh, bên cạnh ông ta là một chiếc ghế, Liêu Thanh Tuyền bị trói ở đó, cô ta đang cố gắng giãy giụa nhưng cũng không thoát được sự trói buộc của dây thừng.
Liêu Thanh Tuyền nhìn Tần Minh bằng ánh mắt đầy lo lắng, dường như muốn anh mau chóng rời khỏi đây.
Mà phó giám đốc La đang kéo đầu bên kia sợi dây thừng.
Phó giám đốc La nói: “Thằng nhóc nghèo, khoá cửa lại."
Tần Minh lưỡng lự, vì khoá cửa lại thì chẳng phải Olmei, người duy nhất đi theo anh sẽ không vào được sao?
Thấy anh do dự, phó giám đốc La nâng ghế lên, muốn ném cả Liêu Thanh Tuyền và chiếc ghế xuống. “Hu hu..” Liêu Thanh Tuyền bị treo lơ lửng trên không, sợ hãi vùng vẫy điên cuồng, nhưng cô ta bị trói chặt không thể giấy ra được.
Sắc mặt Tần Minh âm trầm, phó giám đốc La này là một người tàn nhẫn.
Anh đành phải khoá cửa lại, điều này đồng nghĩa với việc anh tự tay cắt cứu viện.
Phó giám đốc La giẫm lên sợi dây mới không để Liêu Thanh Tuyền rơi xuống dưới.
Ông ta châm điếu thuốc, chậm rãi thổi ra một hơi rồi mới cất lời: “Chậc, chậc, tôi đã coi thường thẳng giẻ rách cậu, không ngờ cậu còn có chút bản lĩnh. Vừa nãy vợ tôi gọi điện đòi ly hôn, vì bà ấy phát hiện tôi ngoại tình. Bạn bè trong văn phòng cũng thông báo với tôi những chuyện tôi làm trước đây đều đã bị người khác vạch trần.
Tôi ngoại tình cũng đã hơn mười năm, con mụ già đó chỉ biết tiêu tiền, chưa bao giờ biết đến chuyện của tôi. Tôi đã thu xếp tất cả những việc phạm pháp mà tôi đã làm, bằng chứng cũng được giấu kỹ, không ai biết được mới đúng.
Người xung đột với tôi gần đây không ai khác ngoài cậu, chắc hẳn đây là chuyện tốt cậu làm đúng không?”
Tần Minh không nói gì, nhìn chằm chằm vào sợi dây dưới chân phó giám đốc La.
Phó giám đốc La nói: "Im lặng tức là ngầm thừa nhận”
Ông ta lại nhả ra một làn khói nữa rồi hỏi: “Ha ha, những video đó đẹp không? Cô gái nào cũng xinh đẹp, mấy nữ phóng viên, nữ người mẫu, nữ streamer đó, góc độ rên rỉ chính diện và bộ dáng mất hồn của họ, cậu cũng xem đã rồi đúng không?”
Khi ấy Olmei ở bên cạnh, Tần Minh muốn xem lâu hơn một chút nhưng lại ngại.
Tần Minh lên tiếng: "Đúng là do tôi làm, ông xong đời rồi, quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ cân nhắc cho ông chịu phạt ít một chút. “Ha ha ha.” Phó giám đốc La vừa hút thuốc vừa khịt mũi: “Thằng giẻ rách cậu muốn ngủ cùng nữ thần phải không? Có mà nằm mơ. Nhưng nói thật, người đẹp ông đây từng ngủ cùng còn nhiều hơn số diễn viên nữ trong phim cậu từng xem. Nhưng cực phẩm như Liêu Thanh Tuyền này vẫn là lần đầu. Mà lần đầu lại để cho thằng giẻ rách bưng bê như cậu phá hỏng”
Tần Minh nhíu mày, phó giám đốc La này đúng là một tên khốn nạn.
Ông ta nhấc chân lên, Liêu Thanh Tuyền bị treo trên lầu cao nhất, cả người và ghế nhanh chóng rơi xuống, đây là toà nhà cao hơn hai mươi tầng đấy!
Tần Minh ba bước thành hai, lao nhanh tới mép tường sân thượng như một mũi tên, trong khoảng thời gian cực ngắn, anh vươn tay túm được sợi dây thừng đang trói Liễu Thanh Tuyền, anh kéo thật chặt mới không để cô ta rơi xuống.
Nhưng sợi dây bị kéo quá dài, Tần Minh phải dùng hết sức mới kéo được Liêu Thanh Tuyền, không để cô ta rơi xuống, vì vậy anh cũng gần như không thể cử động. “Ha ha ha..” Lúc này, phó giám đốc La cười lớn dữ dằn, ông ta lấy một đoạn ống nước từ trong đống đồ lặt vặt bên cạnh, đẩy gọng kính cận dày cộp lên, đôi mắt như rắn rết nhìn chằm chằm Tần Minh, ông ta vừa điên cuồng vừa sung sướng nói: "Không cử động được rồi đúng không? Trò hay đã bắt đầu, tôi sẽ đánh chết cậu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.