Mấy nhân viên bảo vệ to con hỏi: “Kiếm thêm thu nhập cái gì? Cậu là tên bưng bê, lương còn chẳng nhiều bằng chúng tôi, mau đi làm việc đi, nếu không chúng tôi xử lý cậu.
Tần Minh móc bốn ngàn tệ từ trong túi ra: “Các anh đánh anh ta một trận, mỗi người được một ngàn
Quản Ninh sửng sốt, sau đó bật cười: “Thần Minh, đồ giẻ rách nhà cậu còn biết bỏ tiền ra thuê người đánh à? Ha ha ha, chút tiền này thì ai làm việc cho cậu? Mấy anh bảo vệ, tôi sẽ trả mỗi người hai ngàn, đây, sáu ngàn tệ, đánh cậu ta cho tôi, đánh đến chết đi.
Tần Minh chậm rãi lấy ra một xấp tiền khác: “Mỗi người ba ngàn
Quản Ninh cũng giận sôi, tiếp tục móc tiền ra: “Mẹ nó, so với tôi hả? Cậu có khả năng này không? Tôi trả sáu ngàn, đây là hai mươi tư ngàn.
Thấy nhiều tiền như vậy, bốn nhân viên bảo vệ cũng đứng núi này trông núi nọ, lương tháng của họ chỉ được hơn bốn ngàn tệ, sự cám dỗ này thật lớn.
Tần Minh lại ra giả: “Một đấm mười ngàn.”
Một đẩm mười ngàn? Đây không phải là cái giá trên trời sao? Điền rồi à? Quảng Ninh không trả được nhiều tiền thế, nhưng anh ta kiên quyết không tin Tần Minh có nhiều tiền đến vậy.
Quản Ninh chế nhạo khinh thường: "Không phải các anh thật sự tin cậu ta đấy chứ? Các anh nhìn xem cậu ta chỉ là một tên giẻ rách, muốn tán tỉnh nữ thần nên đến nịnh hót thôi, cậu ta sẽ có tiền chắc? Chi phiếu trống thì ai mà chẳng biết viết?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127025/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.