Mộc Tiêu Kiều lái xe lao nhanh đến viện dưỡng lão Nam Sơn.
Đó cũng là sản nghiệp dưới tên Tần Minh, nằm ngay bên cạnh trang viên Nam Sơn. Nơi đây có đội ngũ bác sĩ, thiết bị y tế hàng đầu trong và ngoài nước, rất nhiều lãnh đạo quân đội và quan chức chính trị cấp cao bị bệnh đều không tới bệnh viện mà ưu tiên đến nơi này trước.
Không phải có tiền là có thể khám bệnh ở đây, cần phải có quan hệ.
Người bình thường có qua lại với Hầu Khánh hoặc Thích Vân Đông đều có thể đến điều trị.
Nhưng Thích Vân Đông phụ trách công việc kinh doanh của toàn bộ khu vực phía Nam, thường xuyên không ở thành phố Quảng nên đa số mọi người đều biểu quà cho Hầu Khánh, đây cũng là nguồn thu nhập khác của ông ta.
Sau khi đến nơi, Mộc Tiêu Kiều vẫn tiếp tục dùng giấy vệ sinh lau tay, lau tới mức lòng bàn tay đỏ lên.
Tần Minh cười nói: “Cơ thể được rửa sạch nhưng ký ức sẽ không bao giờ biến mất."
Mộc Tiêu Kiều tức giận mắng: “Anh còn cười à? Anh đừng cho tôi cơ hội, tôi sẽ nhân lúc anh ngủ cắt món đồ chơi đó của anh! Tôi đã lớn từng này mà chưa chịu uất ức như bây giờ lần nào, bẩn thỉu, ghê tởm chết mất!”
Tần Minh không mặn không nhạt mỉa mai: “Đúng đấy, 'cậu em' của tôi ghê tởm chết mất, cậu em' của người ta thơm lắm, ví dụ như ông chủ Chu đó.”
Anh vừa dứt lời, Mộc Tiêu Kiều lập tức hết giận.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126914/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.