“Anh là, là chồng tôi.”
Mộc Tiêu Kiều biết rõ Tần Minh đang đùa bỡn mình, nhưng bây giờ mình là cá nằm trên thớt, không thể không thỏa hiệp với Trần Minh, thừa nhận mối quan hệ giả giữa hai người.
Tần Minh đắc ý cười lớn, kiêu ngạo này, lạnh lùng này, coi thường ông đây này, giờ cô đã sợ chưa?
Vào giây phút Tần Minh nhìn thấy Mộc Tiêu Kiều cúi đầu khuất phục, tâm trạng anh rất thoải mái, có cảm giác sung sướng khi chinh phục được người phụ nữ kiêu ngạo này.
Đương nhiên anh không cho rằng trong lòng Mộc Tiêu Kiều đã chịu thua, cũng không quan tâm, anh chỉ muốn lợi dụng một chút mà thôi.
Tần Minh nói với Chu Thịnh Văn vẫn luôn ra vẻ bình tĩnh: “Ông chủ Chu, ông cũng nghe rồi đó. Ông đã cho vợ tôi uống ly rượu này phải không? A Long, vào đi, đây là vật chứng đấy. À, anh báo cảnh sát chưa?”
A Long trả lời: “Tôi đã báo rồi, cảnh sát sẽ đến ngay."
Chu Thịnh Văn cười rất xảo quyệt và u ám.
“Ha ha ha, chồng? Tôi chưa nghe nói cô Mộc đã kết hôn bao giờ.” Chu Thịnh Văn đột nhiên cầm lấy đôi đũa Mộc Tiêu Kiều đã dùng, lấy khăn lau đũa rồi hả hê nói: “Nhưng thuốc không ở trong rượu mà là trên chiếc đũa, ha ha ha, chứng cứ đã mất rồi!”
“Ông, ông... Nghe ông ta công khai nói đã bỏ thuốc, Mộc Tiêu Kiều tức giận tới mức toàn thân run rẩy, người cô ta vô lực mềm nhũn, không thể không nhờ Tần Minh dìu đỡ, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126913/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.